Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 709: Thật Là Đồ Tốt

Quả nhiên, Thượng Hiên lại trở về:
- Phòng ta ở đâu?
- Đi theo con, chuyện kế tiếp cứ giao cho con là được, ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.
Dạ Côn một mức bám víu vào cha vợ, bộ dáng muốn cùng cha vợ xưng huynh gọi đệ.


An bài cho cha vợ xong, Dạ Côn cảm giác thực lực của mình đã mạnh mẽ hơn không ít.
Có cha vợ cùng mẹ vợ làm chỗ dựa, còn không phải muốn đánh ai thì đánh người đó sao.
Hết thảy đều là tôm tép nhãi nhép, không cần phải e ngại.
Đêm khuya hôm nay, Chu Tuấn cùng Thương Minh gặp mặt.


Địa điểm gặp mặt chính là ở bên trong Thiên La Viện, dù sao bây giờ Thương Minh đang bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, không thể đi ra ngoài.
Cho nên Chu Tuấn chỉ có thể đích thân tới, như thế sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, tùy tiện giả bộ một chút là được rồi.


Lần này Mộ Dung Khang cũng không có đi theo, đối với y mà nói, đây đều là chuyện nhàm chán.
Thế nhưng Thương Minh rất khẩn trương, trước đó nghe lệnh của Nguyên Tôn Kiếm Đế, mà Nguyên Tôn Kiếm Đế lại nghe vị này, chỉ sợ địa vị người này rất cao.


Nếu như có thể kéo chút quan hệ với vị này, như vậy liền sẽ có trợ lực rất lớn.
Theo tiếng đập cửa vang lên, Thương Minh trầm giọng hô:
- Ai?
- Chưởng viện, đưa cơm tối.
- Vào đi.
Thương Minh từ tốn nói.
Chỉ thấy Chu Tuấn cầm lấy giỏ thức ăn đi vào, cài cửa lại.


Song khi cửa đóng lại, Thương Minh liền di chuyển xe lăn đến trước mặt Chu Tuấn, chắp tay hô:
- Chủ nhân.
Chu Tuấn đặt món ăn ở cái bàn nghi hoặc hỏi:
- Chân của ngươi?


- Chủ nhân thật có lỗi, thuộc hạ không thể quỳ lạy, một chưởng kia của Nguyên Tôn Kiếm Đế, mặc dù không mất mạng, nhưng vì chân thực, cần phải phế hai cái chân.
Trong lòng Thương Minh cũng tiếc hận, nhưng vì chiếc ghế kia, nhất định phải liều một phen, nói không chừng sau này còn có thể đứng lên được.


Chu Tuấn ngồi ở ghế gỗ bên cạnh, thăm thẳm nói ra:
- Nguyên Tôn Kiếm Đế này, làm việc thật không có nặng nhẹ, ngươi là thành viên trọng yếu của chúng ta, hiện tại ngồi trên xe lăn, khiến cho người chủ nhân như ta đau lòng không thôi.
- Chủ nhân không cần đau lòng, đây là chuyện thuộc hạ nên làm.


Lời này của Thương Minh đúng là quá tuyệt, chỉ sợ Trưởng Tôn Ngự phục sinh, nhìn thấy Thương Minh như thế, cũng có thể tức chết rồi.
Chu Tuấn thở dài một tiếng:
- Vất vả ngươi.
- Hiệu lực cho chủ nhân, không khổ cực!


- Lần này ta tới chính là muốn hỏi ngươi, này Tiết Khánh Nguyên định xử lý như thế nào?
Tuy Chu Tuấn đại khái biết được Thương Minh an bài thế nào, thế nhưng vì phòng ngừa biến cố, y vẫn muốn hỏi rõ một chút, từ đó kịp thời điều chỉnh để tránh xảy ra sơ suất
Thương Minh cung kính nói ra:


- Chủ nhân, mời theo thuộc hạ xem một thứ, sau đó bàn chuyện Tiết Khánh Nguyên cũng không muộn.
- Dẫn đường.
- Vâng, chủ nhân.
Lúc Thương Minh nói lời này ra, còn có chút ngạo kiều, phảng phất mình có thể kêu chủ nhân, chính là vinh quang rất lớn.


Thương Minh đến bên cạnh giường, xoay bình hoa, xem ra đây là một cái cơ quan.
Chỉ thấy giường lớn chậm rãi rời đi, lộ ra mật đạo phía dưới.
- Chủ nhân, mời.
Chu Tuấn nhẹ gật đầu, nhưng không có đi xuống.
- Là thuộc hạ ngu muội.


Thương Minh trong nháy mắt kịp phản ứng, ở phía trước dẫn đường, Chu Tuấn mới đi theo vào.
Dần đi xuống, không gian vừa âm lãnh lại ẩm ướt.
- Đây là ngươi làm?
Chu Tuấn nhàn nhạt hỏi.
- Đúng vậy chủ nhân, nơi này còn thông hướng bên ngoài Thái Kinh, đồng dạng cũng là nơi ta làm việc.


Thương Minh cười cười, đương nhiên là làm chuyện xấu.
Chu Tuấn hít một hơi thật sâu:
- Cũng không tồi.
Khặc khặc khặc...
Lúc này, đột nhiên truyền tới một đạo âm thanh quỷ dị, khiến Chu Tuấn nhíu chặt lông mày:
- Thứ gì đang gọi?


- Chủ nhân đừng vội, đây là đồ tốt thuộc hạ muốn cho ngài xem.
Đến gian phòng cuối cùng dưới mặt đất, Thương Minh thắp đèn lên, ở trên bàn đá có một cái lồng sắt, bị một khối vải đỏ che lấp.
- Đây là thứ gì?


Chu Tuấn đã có thể cảm giác được, âm thanh vừa rồi từ nơi này truyền ra.
Thương Minh ngồi trên xe lăn đến bên cạnh bàn đá, lập tức cười nói:
- Chủ nhân, đồ vật này có thể khiến người ta nghe xong liền sợ mất mật.
- Ồ? Có chút thú vị, xốc lên để cho ta nhìn một chút.
- Vâng!


Chỉ thấy Thương Minh xốc vải đỏ lên, một cái đầu lâu xuất hiện ở trước mắt Chu Tuấn, còn mang theo dụng cụ bảo hộ, chuyện này khiến Chu Tuấn nhíu chặt lông mày:
- Thương Minh, ngươi biết hậu quả của việc lừa gạt của ta không?! Ngươi dùng một cái đầu người tới lừa gạt ta?


Thương Minh cũng không có cảm thấy thế nào, ngược lại cười nói:
- Chủ nhân, đây cũng không phải là đầu người bình thường.
- Quả thật không bình thường, còn biết kêu.
Chu Tuấn cười lạnh một tiếng.


Chỉ thấy Thương Minh cầm lấy một cây côn sắt, chậm rãi tiến vào lồng sắt, sau đó gõ đánh cái đầu.
"Ngao ngao gào!!!" Đầu một thoáng liền nhảy dựng lên, phát ra tiếng gào thét kinh khủng, chấn nhϊế͙p͙ nhân tâm, ngay cả Chu Tuấn cũng nhịn không được lui lại một bước.


Đầu người này, quả thật đủ kinh hỉ, thậm chí còn rất kinh dị.
- Đây là thứ gì?
Chu Tuấn kinh hô một tiếng, biểu thị mình cho tới bây giờ chưa thấy qua, một cái đầu lâu thế mà còn biết nhảy! Thậm chí cặp mắt kia dường như cũng có linh hồn.
- Chủ nhân, từng nghe nói qua đại quân thi nhân chưa?


Chu Tuấn nghe xong một mặt kinh ngạc, hoàn toàn không có dáng vẻ chủ nhân, mà Thương Minh rất hưởng thụ biểu tình này của chủ nhân.
Tốn sức nhiều như vậy, rốt cục đã được thưởng thức.


Cũng may hôm đó chạy đến chỗ Bùi Thiên bên kia, bảo vệ được phần đầu, bằng không thì thi nhân này sẽ vĩnh viễn biến mất.
- Ngươi nói, cái đầu này, là đầu của đại quân thi nhân?!
- Đúng vậy.


Thương Minh đã báo cáo sai, đây thật ra là đầu của người bị lây bệnh, không tính là đại quân thi nhân chân chính.
Chu Tuấn hít một hơi thật sâu, đè nén hưng phấn và kích động trong lòng xuống:
- Thương Minh, xem như ngươi lập được công lớn!


Phụ thân vẫn muốn tìm manh mối đại quân thi nhân, chẳng qua là không biết có mục đích gì, chậm chạp không có đi tìm...
Mà bây giờ mình tìm trở về, như vậy liền được mọi người tán thành, có thể tiếp nhận vị trí của phụ thân.
- Đây đều là việc thuộc hạ chuyện nên làm.


Thương Minh rất điệu thấp, nụ cười khiêm tốn lại đắc ý như vậy.
Chu Tuấn nhịn không được nhìn gần một chút, Thương Minh nhắc nhở:
- Chủ nhân hãy cẩn thận một chút, nếu như bị vật này lây nhiễm, cho dù là Đại La Kim Tiên tới, cũng không cứu nổi.
- Lợi hại như vậy?
Chu Tuấn nhàn nhạt hỏi.


- Quả thật rất lợi hại, sau khi bị lây bệnh, ta còn phát hiện lực lượng bọn họ mạnh hơn không ít.
- Đại quân thi nhân, đều là dân chúng Đông U Thành năm đó, mà bây giờ, tùy tiện một người đều mạnh như vậy, cho nên ta cũng cần một đầu đại quân thi nhân nghe lời như thế.


Chu Tuấn vô cùng hướng tới, thậm chí tưởng tượng lấy ngày mình xưng Đế.
- Thuộc hạ đương nhiên biết chủ nhân muốn, cho nên lần thí nghiệm đầu tiên này, chính là chờ chủ nhân ngài tới.
- Thí nghiệm? Thí nghiệm cái gì?
Chu Tuấn tò mò hỏi.


- Chủ nhân tới là được, nhất định có thể làm chủ nhân kinh hỉ.
Thương Minh cung kính cười nói.
Chu Tuấn thật phải nhìn Thương Minh bằng một con mắt khác, người này quả thật có thể đề bạt một thoáng, nhìn tình huống rồi quyết định vậy.


Thương Minh đi đến một bên của bàn đá, đem lồng sắt trên bàn đá bỏ vào một cái lồng màu bạc lớn, bên ngoài lồng bạc còn dán rất nhiều bùa chú.