Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 707: Chờ

Nhưng mà sau khi Thượng Hiên ngồi xuống, tràng diện tựa hồ tiến vào khoảng thời gian xấu hổ, bầu không khí gượng gạo tràn ngập trong không khí.
Dạ Minh cọ xát thê tử, nói chút gì đi, đừng ngồi im lặng như vậy.
Mà Đông Môn Mộng đáp lễ Dạ Minh, chính là hung hăng bấm, sao ngươi không nói mà bắt ta nói.


Lúc này Dạ Côn còn chưa nghĩ ra nên nói chuyện gì, cha vợ cũng không phải người, hình như mẹ vợ cũng không phải người.
Làm sao cha vợ cùng mẹ vợ của mình đều không phải người thế, ngay cả thê tử cũng không phải là người.


Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên cũng không nói chuyện, dù sao đều là trưởng bối, nếu như nói sai, sẽ rất lúng túng.
Dạ Minh rốt cuộc đứng lên:
- Thông gia, tới tới tới, uống vài chén.
Nói xong liền chuẩn bị đi rót rượu.


Đông Môn Mộng đã sắp ngất, não động của ngươi có vấn đề à, thế mà mời một cái thi thể uống rượu, chẳng lẽ ngươi không biết tháo mũ giáp kia ra, sẽ rất dọa người sao...
Cho nên hung hăng bấm Dạ Minh một lần nữa.
Dạ Minh ăn khổ, hình như cũng ý thức được vấn đề.


Dạ Côn thấy thế cười nói:
- Cha, cha vợ không uống được, con uống thay cha vợ.
- Ha ha, vậy cũng được.
Dạ Minh có chút xấu hổ, bất quá trong lòng lại rất xúc động, nam nhân mặc khôi giáp này là đầu lĩnh của đại quân thi nhân, Hoàng Đế Đông U Thành năm đó!


Đông U Thành, chính là một thời đại rực rỡ, mà y... là người chưởng khống thời đại kia.
Mặc dù cuối cùng vẫn kết thúc.
Thế nhưng y không có chết, hiện tại đang ngồi ở chỗ này.
Dạ Côn cười nói:
- Ăn cơm, ăn cơm...
Thượng Hiên nhẹ nói ra:


- Dạ Côn, nói chuyện cụ thể ở Thái Kinh cho ta nghe một chút.
Dạ Côn nghe thấy thế trong lòng liền vui vẻ, nếu có cha vợ giúp mình, vậy khẳng định sẽ là tồn tại vô địch, gần đây thật rất thiếu nhân thủ.
- Cha vợ, vậy con sẽ nói ngắn gọn.
- Từ từ nói, ta có nhiều thời gian.


Khẩu khí của Thượng Hiên chính là đặc biệt như vậy, không hổ là Đế Vương mạnh mẽ, bình thản như gió.
Nếu cha vợ đã nói như vậy, Côn ca cũng không khách khí, kể mọi chuyện từ đầu đến đuôi là một lần.
Vừa ăn vừa kể, cảm giác rất no bụng a.
- Cha vợ, mọi chuyện chính là như vậy.


Dạ Côn đánh ợ một cái nói ra.
Thượng Hiên âm u nói ra:
- Giống thủ đoạn của bọn chúng.
- Cho nên chúng nên làm thế nào?
Dạ Côn hưng phấn hỏi, đại ca... nếu như chúng ta dùng đại quân thi nhân thủ tiêu bọn chúng, ta tuyệt đối sẽ xung phong!
- Chờ.
Dạ Côn:......
Mọi người:......


- Vì sao? Có chỗ nào có vấn đề sao?
Dạ Côn khó có thể tin hỏi, cha vợ làm sao đột nhiên sợ, giọng điều vừa rồi phảng phất giống như muốn đánh nhau mà.
- Không phải ngươi vừa nói, Thánh Điện sẽ phái người tới sao?
Thượng Hiên thấp giọng nói ra.
Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu:
- Cho nên?


- Kỳ thật Thánh Điện là tử địch của bọn chúng, lần này mục đích rất nhiều, cho nên phải cẩn thận quan sát.
Liên Hàn bên cạnh đột nhiên lạnh giọng nói ra:
- Xem ra chết qua một lần, biết xúc động là ma quỷ.
- Người chỉ có chết, mới ý thức được mình phạm sai.


Thượng Hiên quay đầu nhìn thoáng qua Liên Hàn, Liên Hàn lại quay mặt sang chỗ khác.
Mọi người nghe thấy câu này, xem ra năm đó vị Đế Vương này đã quá vọng động, cho nên mới bị hủy diệt.
Thượng Hiên nhìn Dạ Côn bình tĩnh nói ra:


- Nếu như dựa theo trạng thái khi còn sống, chỉ sợ hiện tại ta đã giết tới.
Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên đều đã choáng váng, làm sao cảm giác lời nói này có chút không đúng, khi còn sống
- Cha vợ, bọn chúng thật lợi hại như vậy ư?
Dạ Côn khó có thể tin hỏi.
Thượng Hiên âm u nói ra:


- Dạ Côn, bọn chúng rất biết lợi dụng lòng người, năm đó đối thủ của ta chỉ có mấy người, thế nhưng tới tiến công, lại xuất hiện rất rất nhiều.
- Bọn chúng mê hoặc người khác?
Dạ Côn hỏi.
Liên Hàn từ tốn nói:


- Là y quá phách lối, một người danh xưng muốn đơn đấu toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục.
Dạ Côn:......
Cha vợ à, sinh mệnh nguyên bản đã rất ngắn, ngài hà tất phải đi đường tắt.
Lại muốn đơn đấu toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, đây không phải muốn chết sao...


- Thì tính sao, bằng vào thực lực Đông U ta, chiến toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục lại như thế nào!
Thượng Hiên bá khí lăng nhiên, vẫn cảm thấy năm đó mình có thể chiến thắng.
- Thôi đi, còn không phải chết rồi sao.
- Nếu không phải Thần tộc tham dự vào, ta sao có thể bại trận!


Thượng Hiên đột nhiên hung hăng vỗ bàn một cái, rất muốn tìm Thần tộc tính sổ.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng nghe xong sững sờ, Đông Môn Mộng nghi hoặc hỏi:
- Có quan hệ Thần tộc ư?


- Nếu như năm đó không phải Thần tộc giả trang, ta sao có thể bại bởi mấy tên chó săn kia? Bọn chúng chính là dựa vào Thần tộc sau lưng, ở trên Huyền Nguyệt đại lục diễu võ giương oai, thật không biết mình chẳng qua là một con chó canh cổng cho Thần giới mà thôi.


- Năm đó không biết là ai nói, cho dù Thần tộc tới, cũng có thể khiến bọn chúng có đi mà không có về, hiện tại lại trách Thần tộc, chậc chậc chậc.
Thượng Hiên âm u nói ra:
- Đó là bởi vì ta khinh địch.
- Đánh không lại thì cứ nói là đánh không lại đi.


- Hiện tại có bản lĩnh lại đến!
Thượng Hiên đều không bình tĩnh được nữa, dù sao đang nói đến chuyện năm đó.
Liên Hàn từ tốn nói:
- Có bản lĩnh ngươi sống lại đánh.
- Lúc trước trận chiến kia còn không phải bởi vì nàng.


Ngữ khí Thượng Hiên đột nhiên bình tĩnh lại, sau khi chết liền có thể khống chế tâm tình của mình, thu phát tự nhiên.
Mọi người dần yên tĩnh lại, xem ra đây là bởi vì nữ nhân.
- Bởi vì ta? Ngươi nói rõ ràng cho ta!


Liên Hàn tức giận không thôi, đã nhiều năm như vậy, thế mà còn nói là vì mình!
- Đương nhiên là vì nàng, bọn chúng muốn giết nàng!
- Ngươi chỉ là vì mặt mũi của mình!
- Nàng vẫn đang trách ta.
- Ta không trách ngươi.
Liên Hàn trầm giọng nói ra.


- Nàng vẫn cho rằng ta là vì mặt mũi, vì dương danh, nàng phải tới lúc nào mới nguyện ý tin tưởng, ta không phải người như vậy.
- Ta không tin.
Dạ Côn nhìn hai người càng nháo càng hung, hắn liền vội vàng nói:
- Cha vợ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Nói sang chuyện khác không sai.
- Chờ.


Dạ Côn câm nín, cha vợ chỉ biết nói một chữ, thật quá không thú vị rồi...
Phải nói, chúng ta trực tiếp giết qua, Côn ca biến thân Ngân Sắc Nam Nhân, trực tiếp một quyền đánh nổ bọn chúng.
- Thông gia, muốn đi nghỉ trước hay không?
Đông Môn Mộng tò mò hỏi.
Liên Hàn nhẹ gật đầu:
- Đi.


Nói xong liền hướng phía Thượng Hiên nói ra:
- Ngươi còn không trở về, ở đây làm gì?
- Tìm nữ nhi, Mê Vụ Sâm Lâm đã an bài xong, sẽ không xảy ra chuyện.
- Nếu xảy ra chuyện, ta xem ngươi làm thế nào.
Liên Hàn hừ lạnh một tiếng rời đi, Đông Môn Mộng ra hiệu Dạ Côn tiếp đãi vị cha vợ này.


Tử Yên cùng Trưởng Tôn Nhị cũng lần lượt rời đi.
- Ta đi nhà xí.
Dạ Minh cũng kiếm cớ rời đi.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, cha thật đã quen dùng một chiêu phân độn này rồi.
- Dạ Côn, có manh mối của Điện Hoàng không?
Thượng Hiên hỏi.


- Không có, nghe nói Điện Hoàng đã rất lâu không có xuất hiện, cũng không biết đi nơi nào.
- Tên Điện Hoàng này rất tinh quái.
Thượng Hiên nhẹ nói ra.