Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 698: Dạ Gia Huynh Đệ Bị Bán Đứng

Tổ hợp như thế sẽ dễ bị người hoài nghi, nam nhân đầu trọc có thể hiên ngang hành tẩu tại Thái Kinh, cũng chỉ có Côn ca.
Dạ Tần buộc tóc sau đầu lại, sau đó quấn khăn trùm đầu màu đen lên, như thế đã tốt lắm rồi, thoạt nhìn giống như đồng phạm.


Lần trước Dạ Côn đã lén lút tới, thế nhưng cuối cùng không tìm được phòng của Thương Minh.
Mấy ngày trước có cơ hội quang minh chính đại đến một lần, cho nên hắn đã tỉ mỉ ghi chép lại, phòng hờ sau này có chỗ dùng.
Hiện tại không phải đã phát huy tác dụng rồi sao.


- Đại ca, chúng ta dùng biện pháp gì độc chết Thương Minh? Hơn nữa còn phải để thần không biết quỷ không hay?
Dạ Tần tò mò hỏi, giết người dễ dàng, nhưng muốn giết đến mức thần không biết quỷ không hay, cũng không phải dễ như thế.
Dạ Côn lấy ra một cái bình nhỏ, thấp giọng nói ra:


- Biết đây là gì không?
Dạ Tần nhìn chất lỏng màu xanh lam trong bình, nghi hoặc hỏi:
- Đại ca, đây là gì?
- Đây là thứ tẩu tẩu ngươi cho ta dùng để phòng thân, danh xưng Bất Đắc Kỳ Tử.
-......


- Chỉ cần uống một giọt, cam đoan chết vô cùng tự nhiên, tựa như vô duyên vô cớ qua đời, mà Thương Minh trong mắt thế nhân vẫn đang mê man, cho dù chết trong giấc ngủ, đó cũng là chuyện rất bình thường.
- Quả thật như thế, chẳng qua là tẩu tẩu lấy cái tên này...
- Ài, có hơi nhớ tẩu tẩu ngươi.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, cũng không biết Ly Nhi các nàng đang làm gì, còn có con của mình...
Dạ Tần thấp giọng hỏi:
- Đại ca, có phải mấy vị tẩu tẩu đã xảy ra chuyện rồi?
- Xảy ra chuyện thì không đến nổi, thế nhưng có hơi khó giải quyết.


- Đại ca, có ta đây! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đệ đệ đều giúp ngươi!
Dạ Côn vỗ vỗ đệ đệ bả vai:
- Hảo huynh đệ.
- Hảo huynh đệ, cả đời.
- Nhất định phải cả đời."
Nếu có người nhìn, trong lòng nhất định sẽ cảm động.
Theo giờ tý thoáng qua, Dạ Côn thấp giọng nói ra:


- Thời gian đã đến.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, hai huynh đệ nhảy lên, len lén lẻn vào Thiên La Viện.
Dùng thực lực huynh đệ Dạ gia, cho dù Kiếm Đế ở bên cạnh, cũng không phát hiện được, chớ nói chi là binh sĩ tuần tra.


Cho nên hành động ám sát lần này rất đơn giản, cho Thương Minh uống một giọt là đủ rồi.
Cũng không lâu lắm, Dạ Côn cùng Dạ Tần đã chạy tới biệt viện của Thương Minh.
Trong biệt viện của Thương Minh còn có mấy tên thủ vệ đang đứng.
Có hơi khó khăn.


Lúc này Dạ Côn nhớ tới những đạo pháp của Quan Thanh, loại thuấn di kia thật thuận tiện, trực tiếp thuấn di vào trong phòng Thương Minh là được.
Nhìn hiện tại một chút, phải dùng biện pháp gì để thông qua đây.
- Đại ca.
Dạ Tần nhẹ kêu một tiếng, lau cổ.


Chỉ cần những người này không đi, chúng ta liền không vào được.
Dạ Côn lắc đầu, những người này chết đi, đồ đần cũng biết chưởng viện là bị mưu sát.
- Đại ca, tẩu tẩu có chuẩn bị cho ngươi thuốc mê không, chính là loại ngay cả mình cũng không biết mình bị mê?


- Lần sau sẽ nói tẩu tẩu ngươi chuẩn bị một chút.
Dạ Côn cảm thấy, ý nghĩ này của đệ đệ rất tốt.
Đối với loại tình huống này, Dạ Côn tự giễu cười một tiếng, mình thường nói phải học tập đạo pháp, kết quả học lâu như vậy, căn bản không có đụng vào.


Chủ yếu vẫn là không có thời gian.
Ngay tại Dạ Côn cùng Dạ Tần bất đắc dĩ thời điểm, thủ tại cửa ra vào hai người đột nhiên di động!
Ngoài viện đi tới một người, cầm lấy một cái rổ, tựa hồ là đang đưa bữa ăn khuya, những người kia đều vây lại.
Chính là lúc này!


Phải tốc chiến tốc thắng!
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, nhẹ gật đầu... nhảy lên cùng đi!
Nửa hơi công phu liền đến cổng.
Nhưng vào đúng lúc này!
Cửa bị người mở ra!
- Tới?
Ánh mắt Dạ Côn cùng Dạ Tần ngưng tụ, lập tức ngảy về phía sau.


Mà người mang thức ăn đến, cũng trở người vây quanh, cùng lúc đó, toàn bộ Thiên La Viện đèn đuốc sáng choang. Trên không xuất hiện rất nhiều người, chăm chú nhìn Dạ Côn cùng Dạ Tần.
Trong lòng hai huynh đệ đột nhiên giật mình.
Bị lừa rồi!
Bị bán!


Thương Minh ngồi ở trên xe lăn bằng gỗ ở trong phòng, người đẩy xe lăn phía sau chính là Trương Cẩn.
Dạ Côn cũng không nhận ra Trương Cẩn, đêm hôm đó cũng chỉ thấy bóng lưng với nghe được âm thanh mà thôi.
- Không ngờ vẫn có người muốn bản viện chết.


Thương Minh ngồi ở trên xe lăn bằng gỗ, nhìn huynh đệ Dạ gia ở giữa.
Dạ Tần liếc mắt nhìn đại ca, Dạ Côn có thể đọc hiểu ý của đệ đệ, nếu như đã bị phát hiện, như vậy hiện tại trực tiếp giết y!
Ở chỗ này không có ai có thể ngăn cản hai huynh đệ chúng ta!


Lời nói tuy không sai, thế nhưng Thương Minh không thể bị ám sát trước Tiết Khánh Nguyên.
Thái Kinh chưởng viện Thiên La Viện, đây là tồn tại mọi người đều biết, lúc này không thể bị ám sát chết, không thể khiến cho Tiết Khánh Nguyên còn chưa bắt đầu, liền bị một tầng bóng ma bao phủ.


Hiện tại quan trọng nhất...
Là ai bán rẻ chúng ta?!
Nhìn tràng diện này, nếu như không biết trước, sẽ không thể an bài tinh tế tỉ mỉ như thế.
Nhất đình là có người bán đứng Côn ca cùng Tần ca.


- Làm sao lại không nói? Có đảm lượng tới ám sát bản viện, lại không có can đảm nói vài lời sao?
Thương Minh tiếp tục nói, Thương Minh cũng biết người trước mắt là ai, nhưng không có nói toạc, dù sao nói toạc ra... mình liền chết chắc.
Cá chết lưới rách, đây không phải quyết định thông minh.


Dạ Côn liếc mắt nhìn đệ đệ, Dạ Tần hiểu rõ ý của đại ca.
Hai huynh đệ đang dùng ánh mắt trao đổi, ánh mắt trao đổi, không có mấy chục năm, căn bản không lĩnh ngộ được.
- Tặc nhân! Dám can đảm hành thích chưởng viện, bắt lại!
Trương Cẩn quát lạnh một tiếng.


Người xung quanh lập tức hướng phía Dạ Côn cùng Dạ Tần đánh tới.
Cho dù Dạ Tần không cam tâm, hiện tại cũng chỉ có thể rời đi!!!
Những người này căn bản không đả thương được huynh đệ Dạ gia, Dạ Côn cùng Dạ Tần đã không thấy tăm hơi.
Thương Minh thở thật dài một hơi:


- Không ngờ bản viện vừa mới tỉnh lại, liền đụng phải ám sát, ngày mai phải báo tin này cho Thánh Nhân...
- Đúng vậy, Tiết Khánh Nguyên sắp đến, không thể sai lầm.
Trương Cẩn cung kính nói ra.
- Ừm, để Thánh Nhân phái cao thủ tới bảo hộ bản viện mới được.


Thương Minh lạnh nhạt nói ra, khóe miệng nâng lên một tia đường cong.
Mà Dạ Côn cùng Dạ Tần trực tiếp chạy vào trong một góc tối ở Thái Kinh.
Ầm!
Dạ Tần hung hăng đấm một quyền vào đại thụ, cây cối to lớn ầm ầm sụp đổ.
- Là ai?! Là ai bán đứng chúng ta!!!
Dạ Tần hừ lạnh quát.


Dạ Côn cũng lộ ra sát cơ, đời này chán ghét nhất chnh là phản đồ!
- Chỉ có mấy người biết chúng ta đi giết Thương Minh.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, con mắt hơi híp lại.
Dạ Tần lạnh giọng nói ra:
- Chẳng lẽ là Thánh Hậu


Dạ Tần trực tiếp chọn một người bên ngoài, dù sao trước đó bàn chuyện với gia gia, Thánh Hậu cũng có thể ở bên ngoài nghe lén.
- Có khả năng,
- Chúng ta đi chất vấn?
- Được!
Dạ Côn vẻ mặt âm trầm.


Đối với chuyện này, hai huynh đệ phi thường phẫn nộ, đây quả thực là hành vi hãm hại vô cùng ác liệt.
Quần áo đều không đổi, Dạ Côn cùng Dạ Tần đi thẳng tới hoàng cung, đánh ngất xỉu toàn bộ thủ vệ trong tẩm cung.
Nếu như Dạ gia huynh đệ muốn, hiện tại liền có thể bắt Thánh Nhân lại.


Đi vào trong tẩm cung, Dạ Tư Không đã đứng lên mặc quần áo:
- Có gì từ từ nói.