Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 687: Đều Giết

Dạ Tần giống như quân vương, đi đến hoàng cung Cổ U, không ai dám hò hét một tiếng, nếu có, như vậy chỉ có tử vong.
Lực uy hϊế͙p͙ như thế, Dạ Tần làm được, dùng tử vong để chứng minh.
Trên đường đi cũng không có gặp phải tình huống nguy hiểm gì, bình yên vô sự tiến vào hoàng cung.


- Hoàng cung Cổ U thật có một phong vị khác.
Dạ Tần nhảy xuống ngựa, nhìn xung quanh nhẹ nói ra.
Cổ Lương cũng không muốn nói nhiều với Dạ Tần, cung kính nói ra:
- Tướng quân đi theo ta, Thái Hoàng Thái Hậu đang chờ ở tẩm cung.
- Chờ ta ở tẩm cung?


Dạ Tần cười khẽ một tiếng, Thái Hoàng Thái Hậu này có chút thú vị, thế mà chọn chờ ở tẩm cung.
Ngươi muốn làm gì?
- Đúng vậy.
- Dẫn đường đi.
Cổ Lương nhìn binh sĩ sau lưng Dạ Tần, tựa hồ có chút lo lắng.
- Quốc sư, nếu như ta muốn, không cần bọn hắn cũng được.


Cổ Lương ngẫm lại cũng đúng vậy, người ta một mình liền quét sạch đại quân Cổ U, còn có chuyện gì không làm được...
Vạn người người Thái Kinh phảng phất muốn bao vây hoàng cung, dọa các cung nữ sắc mặt ảm đạm, sợ người Thái Kinh làm loạn.


Mặc dù Dạ Tần giết nhiều một chút, thế nhưng còn chưa tới loại trình độ kia, bỏ mặc binh sĩ tự tác.
Rất nhanh, Cổ Lương liền dẫn Dạ Tần tới cửa tẩm cung, Dạ Tần ra hiệu Nguyên Chẩn cùng Phong Điền vây quanh tẩm cung.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lập tức sai người vây quanh tẩm cung.


- Tướng quân, đây là ý gì?
Cổ U lo lắng nói ra.
- Không có ý gì khác, chẳng qua là không hy vọng có người quấy rầy ta cùng Thái Hoàng Thái Hậu nói chuyện.
Cổ Lương tựa hồ còn muốn nói điều gì, Mặc Vũ bên trong đã nhẹ giọng hô:
- Dạ Công tử, vào đi.


Dạ Tần hơi nheo mắt, nghi hoặc hỏi:
- Thái Hoàng Thái Hậu các ngươi đều xưng hô như vậy?
Cổ Lương cũng cảm giác khác lạ, chẳng lẽ Thái Hoàng Thái Hậu muốn dùng sắc đẹp cứu quốc? Hy sinh quá lớn! Ngàn vạn lần không được, đây quả thực là sỉ nhục lớn lao.


Dạ Tần cũng không nói gì, dặn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền canh chừng bên ngoài, mình đi đến bậc thang, trực tiếp đẩy cửa vào.
Đi vào trong tẩm cung, Dạ Tần đã nhìn thấy Thái Hoàng thái hậu.


Nguyên bản còn tưởng rằng Thái Hoàng Thái Hậu sẽ mặc loại quần áo bại lộ, nhưng cũng không có, vô cùng chính quy, thậm chí tư thế ngồi đều rất ngay ngắn, cao nhã vừa vặn.
- Gặp qua Thái Hoàng Thái Hậu.
Dù sao cũng là nhất quốc chi quân, cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải đúng chỗ.


Mặc Vũ nhìn Dạ Tần một chút, nhếch lên một tia đường cong:
- Dạ Tần, nghe đại ca ngươi nhắc qua ngươi.
- Thế ư?
- Đúng vậy, ngày đó Dạ Côn đi, hắn nói với ai gia, ngươi không có dễ nói chuyện như hắn.
- Quả thật có chút, đại ca ta thiện tâm.
Dạ Tần nhẹ nói ra.


- Đúng vậy, đại ca ngươi quả thật thiện tâm, nhưng kỳ thật... ta vẫn cảm thấy ngươi tương đối tốt, sát lục quả quyết, không giống đại ca ngươi, giết người còn phải nghĩ tới nghĩ lui.
Dạ Tần không biết ý đồ của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng vẫn nhẹ nói ra:


- Đó là đại ca ta lấy đại cục làm trọng.
- Sau khi Dạ Côn rời khỏi nơi này, hẳn là đến chỗ của ngươi đi.
- Đúng vậy.
Dạ Tần cũng không phủ nhận, chuyện này rất dễ đoán.
- Hẳn cũng nói chuyện của ta đi.
- Không quá nhiều.


Dạ Tần cũng không nói dối, cảm giác cũng không cần thiết nói chuyện khác, lộ ra vẻ quyết đoán.
Qua mấy ngày nữa liền có thể khải hoàn, còn có thể tham gia Tiết Khánh Nguyên, mình chuẩn bị món lễ vật này, nhất định là lễ vật quý trọng nhất Thái Kinh.
Một cái Cổ U châu!
Tựa như Ngũ Nhạc!


- Dạ Công tử, ngươi cảm thấy chúng ta còn có cơ hội giảng hòa không?
- Nếu như ta nhớ không sai, lần trước đại ca ta tới, chính là vì ngưng chiến.
- Đó là bởi vì đại ca ngươi giết Hoàng Đế, không thể không tiếp tục khai chiến, ai gia cũng không muốn nhìn thấy cục diện như vậy.


Mặc Vũ lo lắng nói ra, nói giống như thật.
Thật nghĩ Tần ca là kẻ ngu sao.
- Thái Hoàng Thái Hậu, đại ca đã nói, hắn là bị hãm hại.
Dạ Tần trầm giọng quát, đừng tưởng rằng ta không biết, đại ca đã nói qua... căn bản là có người hãm hại.


- Mặc kệ hắn có bị hãm hại hay không, hung thủ đều xác nhận hắn là hung phạm, sau đó hắn cũng thả hung thủ, chuyện này đã chọc giận thành viên hoàng thất, cho nên ai gia mới không thể không phái binh tới.
Dạ Tần tiếp lấy Mặc Vũ lại nói nói:


- Chẳng qua là không nghĩ tới, ta thế mà còn có loại bản sự này, nhanh như vậy đã đánh tới.
- Không hổ là đệ đệ của Dạ Côn, hành động khiến ai gia bội phục.
Dạ Tần chậm rãi ngồi ở bên cạnh Mặc Vũ, hỏi:
- Còn có chuyện gì muốn nói không?
- Chuyện gì?


- Đã ngươi nói xong, vậy ta cũng nói một chút đi.
- Dĩ nhiên có khả năng, ai gia nghe.
Mặc Vũ khẽ cười nói, tựa hồ muốn dụ hoặc Tần ca, bất quá Tần ca cũng không phải loại người như vậy.
Dạ Tần rót cho mình một ly trà, thiên về một bên vừa nói:


- Ta dự định biến Cổ U thành một châu của Thái Kinh, Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy thế nào?
Mặc Vũ nghe xong vẻ mặt lập tức chìm xuống, vừa rồi mình nói đều uổng phí.
- Dạ Công tử, có phải đang nói đùa hay không?
- Ngươi xem bộ dáng của ta, là đang nói đùa sao?


Dạ Tần nghiêm túc nói, Thái Kinh có hai cái châu Ngũ Nhạc cùng Cổ U, toàn bộ địa bàn liền đứng đầu Đông U, biến thành quốc gia mạnh nhất toàn bộ Đông U, thậm chí Dạ gia đều có thể trở thành Cổ tộc.
Mặc Vũ hít một hơi thật sâu:


- Dạ Tần, đừng nói quá dễ dàng như thế, ngươi cho rằng Cổ U chỉ có đại quân sao?
- Vậy còn chờ gì nữa, đều lấy ra đi, bằng không thì chờ đợi Cổ U ngươi, chỉ có cải biến! Có lẽ sau khi cải biến, sinh hoạt sẽ càng tốt.
- Chê cười, làm sao có thể.
Dạ Tần bình tĩnh nói ra:


- Hiện tại ngươi có thể nhìn Ngũ Nhạc một chút, có phải tốt hơn trước kia hay không, hiện tại đã biết tắm gội, nghe nói trước kia đều không biết tắm gội.
- Dạ Tần, ngươi thật không dễ nói chuyện.
Mặc Vũ âm u nói ra.


- Cho nên Thái Hoàng Thái Hậu lựa chọn động thủ? Ngươi có thể gỏi tất cả mọi người ra, một mình ta đánh hết!
- Cuồng vọng!
Mặc Vũ hung hăng vỗ bàn một cái.
- Nếu như Thái Hoàng Thái Hậu chỉ biết động mồm mép, như vậy thật khiến ta thất vọng.
- Ngươi!


Mặc Vũ sống lâu như vậy, cho tới bây giờ đều chưa thấy qua loại người này.
- Nguyên Chẩn!
Dạ Tần hướng phía bên ngoài hô lớn.
Nguyên Chẩn đẩy cửa vào, liếc thấy Thái Hoàng Thái Hậu, lại là mỹ nhân.
- Thống soái có lệnh?
- Giết toàn bộ người của hoàng thất cho ta!


Dạ Tần lạnh giọng nói ra.
Sau khi Nguyên Chẩn nghe thấy ngây ngẩn cả người, không biết có phải mình nghe nhầm hay không, Tần ca thế mà gọi mình đi giết hoàng tộc.
- Dạ Tần!!!
Mặc Vũ cắn răng khẽ quát một tiếng.


- Nhớ lần trước cùng đại bá, cũng là bắt đầu từ nơi này náo ra không vui, kỳ thật ta rất thích đại bá, thế nhưng lần này trở về không nhìn thấy đại bá.
Dạ Tần đột nhiên dời chủ đề.


- Mặc dù đại bá cảm thấy không tốt, thế nhưng ta cảm thấy, diệt cỏ liền phải diệt tận gốc, Thái Hoàng Thái Hậu hẳn cũng cảm thấy như vậy đi?