Thực sự quá kinh khủng!
Cửu Phá nhìn đám người ngã xuống, rốt cục lấy lại tinh thần:
- Chẳng lẽ trong tay Dạ Tần... là Thần Kiếm?
- Không có khả năng! Căn bản không có uy thế của Thần Kiếm.
Bành Phi Phi trầm giọng nói ra, tiếp tục như vậy căn bản cũng không phải cách.
- Tướng quân, ngươi ta cùng đi ngăn cản Dạ Tần!
Cửu Phá âm u nói ra, hiện tại chỉ có xuất ra Thần Kiếm mới được, Dạ Tần này còn quỷ dị hơn Dạ Côn, y dùng đạo lực, thế mà không có bị Thiên Lôi...
Đại quân Cổ U toàn bộ loạn, khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, điên cuồng lan ra xung quanh.
Phải biết, ngàn vạn đại quân không phải con số nhỏ, điên cuồng chạy trốn như thế, rất dễ dàng phát sinh giẫm đạp, cho nên không ít người đều chết dưới chân người một nhà.
Đột nhiên!
Trên không trung chiến trường ngưng kết ra đám mây màu đen.
Thiên Lôi xuất hiện!
Lúc đại quân Cổ U thấy Thiên Lôi xuất hiện, phảng phất thấy trời xanh phù hộ.
Chính nghĩa có lẽ sẽ đến trễ, nhưng tuyệt đối sẽ không vắng mặt!
Báo ứng đến rồi! May đánh chết người Thái Kinh đáng hận này đi!
Trong đám mây màu đen lóng lánh lôi điện, mang theo khí tức kinh khủng, cho dù Kiếm Tôn bị đánh một thoáng, chỉ sợ cũng sẽ mất mạng.
Oanh!
Chỉ thấy một đạo Thiên Lôi kinh khủng trực tiếp đánh vào trong đại quân Cổ U.
Lần này, tất cả mọi người đều khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Thiên Lôi... làm sao không nện người Thái Kinh? Mà lại đánh vào đại quân Cổ U?!
Mặt đất trong nháy mắt liền bị oanh ra hố to, thiên lôi còn chưa đánh xuống, người bên trong đã bị khí tức Thiên Lôi ép thành cặn bã.
Bầu không khí kinh khủng trong nháy mắt tràn ngập đại quân Cổ U.
Nhưng mà Thiên Lôi vừa rồi cũng không phải nhằm vào Dạ Tần, mà là nhằm vào đại quân Cổ U.
Bởi vì trong đại quân có người dùng đạo lực.
Bọn họ suy đoán có lẽ có thể dùng đạo lực, bằng không thì sao người ta dùng vẫn không chết...
Nhưng mà đạo lực vừa xuất hiện, Thiên Lôi lập tức đánh ra tới.
Loại tuyệt vọng kia không phải người bình thường có thể chịu.
Người Thái Kinh này chẳng lẽ là con của lão thiên sao? Hắn có thể sử dụng đạo lực, người khác không thể dùng?
Ngươi như thế, ai sẽ chơi với ngươi, sau này ngươi sẽ biến thành cô nhi.
Cửu Phá trầm giọng nói ra:
- Xem ra quả thật không thể dùng đạo lực, như vậy chỉ còn lại một loại khả năng.
- Y dùng công pháp, căn bản không phải là đạo lực!
Bành Phi Phi trầm giọng nói ra.
Cửu Phá nhẹ gật đầu:
- Chuyện này sao có thể? Nào có công pháp không cần thôi động đạo lực, hơn nữa lực sát thương mạnh như vậy! Chuyện này sao có thể?! Quá giả!
- Khó trách Dạ Côn lại nói như vậy, Dạ Tần kia chính là vì chiến trường mà sinh, nếu có yở đây, đúng là có thể vô địch!
Cửu Phá trầm giọng nói ra:
- Có phải vô địch hay không, vậy chúng ta phải thử một chút mới được, ngươi cảm thấy thế nào?
Bành Phi Phi than nhẹ một tiếng:
- Thật là không có cách, xem ra chúng ta chỉ có thể ra tay.
- Đúng vậy, cũng chỉ có thể dựa vào Thần Kiếm trong tay chúng ta.
Cửu Phá bất đắc dĩ nói ra, nụ cười tràn đầy phiền muộn.
- Mặc dù ta không thích ngươi, nhưng thời điểm then chốt ngươi không có chạy, ta rất kính nể ngươi.
Bành Phi Phi nhìn Cửu Phá bên cạnh, cũng là lộ ra nụ cười.
Cửu Phá nghe được câu này, rõ ràng sửng sốt một chút:
- Ta là vì Cổ U.
- Vậy xem ra chúng ta đều có tín niệm giống nhau.
Bành Phi Phi giơ tay lên, một cỗ khí tức kinh khủng lập tức lan tràn ra.
Mà tay Cửu Phá chậm rãi đặt ở trên chuôi kiếm, đồng dạng cũng toát ra một cỗ khí tức doạ người.
Đây là khí tức Thần Kiếm!
- Đúng rồi, tên thuộc hạ kia của ngươi đâu?
- Bảo y đi rồi.
Cửu Phá nhẹ nói ra.
- Vì sao?
- Thái Hoàng Thái Hậu còn cần có người bảo hộ.
Cửu Phá nhẹ nói ra, vừa rồi liền bảo Hồng Tiêu trở về...
Bản thân Bành Phi Phi chính là người bên phía Thái Hoàng Thái Hậu, nghe xong cũng nhẹ gật đầu:
- Cũng đúng.
Lời vừa nói xong, một thanh kiếm từ đằng xa bay tới, mang theo khí tức lăng lệ chui vào trong tay Bành Phi Phi.
Đây là một thanh đại kiếm, cũng là một thanh trọng kiếm hiếm thấy, ngược lại khiến người ta có chút ngoài ý muốn.
Mà Cửu Phá cũng rút ra kiếm của mình.
Một hồi kiếm reo vang vọng chiến trường.
- Thần Kiếm bao phủ ở trên kiếm của ngươi?
Bành Phi Phi tò mò hỏi nói một tiếng.
- Đúng vậy.
- Vậy có thể dùng ra nhị đoạn hay không?
Cửu Phá cười khẽ một tiếng:
- Nếu như Thần Kiếm còn có thể dùng nhị đoạn, ta liền không sợ Dạ Côn.
- Nói cũng đúng.
Thần Kiếm nhất đoạn đều chưa từng nghe nói qua.
Hai tay Bành Phi Phi nắm Thần Kiếm, bên trên Thần Kiếm tán phát ra nhiệt độ kinh khủng, chỉ cần hơi hơi sờ chạm thử, liền sẽ hóa thành thịt nát.
Mà Thần Kiếm của Cửu Phá tựa hồ mang theo một cỗ khí tức quỷ dị, tựa như đạo tặc tiềm hành, cho ngươi một kích chí mạng.
- Dạ Tần!
Bành Phi Phi tức giận quát.
Dạ Tần nhìn Bành Phi Phi cách đó không xa, kiếm trong tay ngân quang lóng lánh, giết nhiều người như vậy, trên thân kiếm lại không nhuốm bụi trần.
Tần ca nếu như mở giết, vậy đúng là đạt đến cảnh giới lục thân không nhận, có lẽ Côn ca tới, đều kéo không được Tần ca.
Dạ Tần lạnh nhạt nhìn về phía Bành Phi Phi cùng Cửu Phá, cũng biết bọn họ lấy ra Thần Kiếm.
Đại quân Cổ U cảm nhận được uy lực của Thần Kiếm, nguyên bản chạy trốn, đều đột nhiên dừng lại.
Phảng phất Thần Kiếm vừa ra, liền có thể chuyển bại thành thắng.
Loại ảo giác này rất đáng sợ.
- Tướng quân! Ngươi cuối cùng chịu đánh với ta một trận rồi sao?!
Dạ Tần âm u nói ra, trường kiếm trong tay hơi hơi vung lên, nguyên bản binh sĩ Cổ U đang chạy trốn trong nháy mắt bị chém đứt.
Trình độ huyết tinh năm ngôi sao.
Trình độ độc ác mười ngôi sao.
Mà Bành Phi Phi thấy Dạ Tần cử động, vẻ mặt băng lãnh:
- Dạ thống soái! Ngươi sát lục như thế, liền không sợ bị thượng thiên trừng phạt sao?!
- Sát lục như thế? Tựa hồ tướng quân nói sai rồi, là ngươi dẫn người tới, ta chẳng qua là phản kích mà thôi.
Mặc dù Dạ Tần lâm vào sát lục, thế nhưng đầu óc không có hư mất.
Bành Phi Phi khẽ quát một tiếng:
- Dạ Tần! Đừng ở chỗ này cưỡng từ đoạt lý, ta bên này có hai thanh Thần Kiếm! Ngươi còn không thối lui?!
- Hai thanh Thần Kiếm liền muốn ta thối lui? Tựa hồ tướng quân quá đề cao mình rồi!
Dạ Tần lạnh nhạt trả lời, chỉ có hai thanh Thần Kiếm cũng dám vũ động ở trước mặt Tần ca.
- Dạ Tần, đã đủ rồi.
Cửu Phá hướng phía Dạ Tần nói nhỏ một tiếng.
Chuyện này khiến Dạ Tần lập tức nhìn về phía Cửu Phá:
- Các ngươi tựa hồ cảm thấy ta rất yếu, đánh không lại các ngươi.
- Dạ Tần, nếu như Dạ Côn ở đây, liền gọi hắn ra.
Cửu Phá khuyên.
Dạ Tần nghe xong bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, mà tiếng cười kia càng lúc càng lớn, phảng phất đang cười bọn họ ngu xuẩn.
Bành Phi Phi cùng Cửu Phá liếc nhau một cái, cảm giác Dạ Tần này thật điên rồi.
- Xem ra... chỉ có tử vong mới có thể khiến các ngươi cảm thấy Dạ Tần ta đáng sợ.
Dạ Tần lời vừa mới vừa dứt âm, thân ảnh đã không thấy tăm hơi.
Mà Bành Phi Phi cùng Cửu Phá lập tức cảnh giác lên, đối với tốc độ quỷ mị của Dạ Tần, thật đúng là khó giải.
Căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Dạ Tần.
Cửu Phá đang cảnh giác, bỗng nhiên cảm giác trên cổ lạnh sưu sưu...
Mà Bành Phi Phi một mặt kinh ngạc nhìn phía sau Cửu Phá...
Chuyện này sao có thể?!
Dạ Tần vừa rồi còn đứng xa như vậy, làm sao lại đột nhiên xuất hiện sau lưng Cửu Phá?