Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 672: Quả Nhiên Ngươi Là Dạ Côn

Đây còn là người sao!!! Diệp Hoa!!!
Ngươi chờ đó cho ta, chờ đấy...
Nguyên Hạo cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi, quay người liền bay.
Nhưng cũng chỉ là phí công mà thôi, Côn ca thật muốn giết một người, như vậy người kia tuyệt đối sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!


Điều kiện tiên quyết là người này phải nhảy ra mới được, dù sao kẻ địch chỉ biết trốn tránh, không đi đâu tìm a...
Dạ Côn trông thấy Nguyên Hạo thế mà chạy, không nhanh không chậm đi theo, tiếp theo thuộc về thời gian cá nhân.


Hiện tại vẻ mặt người Thái Kinh vô cùng nghi hoặc, đây rốt cuộc là đang làm gì?
Mà sau khi hai người rời đi không lâu, Dạ gia quân liền đi ra thu thập tàn cuộc, chính là chân thật như vậy.
- Còn chạy?!
Dạ Côn hướng phía Nguyên Hạo đang cấp tốc phi hành hô.


Nguyên Hạo quay đầu hung hăn nhìn về phía Dạ Côn:
- Có bản lĩnh hôm nay ngươi tha ta một mạng, ngày sau sẽ có thâm tạ!
Ta tin ngươi mới lạ, nguyên lai Nguyên Tôn Kiếm Đế là người như vậy, thật khiến cho Côn ca mở rộng tầm mắt.
- Không phải ngươi có tam đoạn sao? Xuất ra tam đoạn đối phó ta.


Dạ Côn trầm giọng hô, rất muốn mở mang kiến thức một chút, lực lượng tam đoạn sẽ như thế nào.
Nói đến tam đoạn, Nguyên Tôn Kiếm Đế bỗng nhiên không chạy, ngừng lại.
Mà Dạ Côn thấy Nguyên Tôn Kiếm Đế không chạy, cũng dừng lại theo.
- Ngươi là Dạ Côn!
Nguyên Hạo nhìn Dạ Côn trầm giọng nói ra.


Dạ Côn rất nghi hoặc, sao đột nhiên nghĩ mình là Dạ Côn rồi? Không phải chứ?
- Đừng giả vờ, sự tình tam đoạn ta chỉ nói cho Hồn Thí Thiên! Mục đích chính là lừa gạt ngươi.


Nguyên Hạo lạnh giọng nói ra, ngàn vạn không nghĩ tới, Vô Thượng Chí Tôn này lại chính là Dạ Côn! Khó trách trước đó còn nghi hoặc, vì sao Dạ Côn không xuất hiện, nguyên lai là như thế...
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, vừa lau mặt, lập tức khôi phục nguyên dạng:


- Thế mà bị ngươi nhìn ra, quên đi... không giả nữa, ngả bài, ta chính là Dạ Côn.
- Bất quá Nguyên Tôn Kiếm Đế, ngươi thế mà lại không phải tam đoạn, rất khiến ta thất vọng a...


Dạ Côn cảm thấy, căn bản không cần mình ra tay, có lẽ cha liền có thể giải quyết, chớ nói chi là mẫu thân đã lĩnh ngộ tam đoạn.
Chuyện này Nguyên Tôn Kiếm Đế rất biết tạo thế, phô trương thanh thế xem như nhất tuyệt.
Đều là giả...


- Tam đoạn là cảnh giới lợi hại cỡ nào, người bình thường sao có thể...
- Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua, gia chủ Đông Môn gia đã lĩnh ngộ được tam đoạn sao?


Nguyên Tôn Kiếm Đế nghe xong không nói, y đương nhiên biết được, người khác đều có thể tam đoạn, vì sao mình đau khổ truy cầu tam đoạn, đều không thể lĩnh ngộ...
- Biết vì sao ngươi không lĩnh ngộ được tam đoạn không?
Dạ Côn từ tốn nói.
- Ngươi biết?
- Tư tâm quá nặng.
- Tư tâm?


- Đúng vậy, tam đoạn tu chính là lòng người, người như ngươi, tâm không ngay thẳng, làm sao có thể đi đến cảnh giới tam đoạn.
Hiện tại Trảm Phong Công của Côn ca đã đăng phong tạo cực, nhìn một chút xem... Nguyên Tôn Kiếm Đế đều sắp tin.
- Đánh rắm!!!


Nguyên Hạo thấy biểu lộ của Dạ Côn, liền biết người này đang trêu cợt mình.
Dạ Côn giang tay ra:
- Nguyên Hạo, không bằng như thế này đi, ngươi bàn giao một ít chuyện, ta thả ngươi đi, như thế nào?


- Dạ Côn, ngươi cho rằng ta là hài tử ba tuổi à, ngươi sẽ thả ta đi? Không thể nào... hôm nay ta chắc chắn phải chết, điểm này ta hiểu rõ!
Nguyên Hạo không ngốc, Dạ Côn không thể nào buông tha mình.


Dạ Côn dĩ nhiên còn muốn từ chỗ Nguyên Hạo tra một chút chuyện, nhưng nhìn tình huống này, tựa hồ cũng không có tác dụng.
- Ta có thể dùng chút thủ đoạn khiến ngươi nói ra.
Dạ Côn rất muốn biết lai lịch những người kia, cho dù dùng thủ đoạn phi thường cũng có thể.


- Có lẽ chưa kịp chờ ngươi sử dụng thủ đoạn, ta đã xong đời.
- Ngươi không muốn sống như vậy sao? Sống sót rất tốt mà.
Dạ Côn nhẹ nói ra, dẫn dụ Nguyên Hạo đừng từ bỏ sinh mệnh.
Nguyên Hạo khinh thường cười một tiếng:


- Ngươi không cần nói những lời này, bị ngươi đá một cước như thế, sinh cơ của ta đã bị chặt đứt.
Dạ Côn cũng biết uy lực một cước vừa rồi của mình, còn sống đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.
- Tại sao ngươi lại giết đại bá ta?


- Dạ Trùng sao? Kỳ thật ngươi hẳn cũng có thể đoán được một chút, tính là một loại cảnh cáo đi.
Nguyên Hạo dứt khoát hạ xuống mặt đất, tựa ở trên một tảng đá lớn, cũng không có ý định chạy, nếu là Dạ Côn, chạy cũng chạy không thoát.


- Vậy vì sao ngươi không giết Thương Minh? Chỉ là đả thương?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Dù sao Thương Minh cũng làm việc cho hoàng thất Thái Kinh, lưu y một cái mạng cũng xem như khen thưởng.
- Vậy khen thưởng này của ngươi cũng quá phong phú rồi.


Dạ Côn cười lạnh một tiếng, người ta tận tuỵ vì ngươi trông coi Thái Kinh, ngươi lại làm như thế, thật là khiến người ta thất vọng đau khổ.
- Hồn Thí Thiên thì sao?
- Y... chẳng qua là một người cầu sinh, không quan trọng.


Dạ Côn trực tiếp quạt một bàn tay tới, mặc dù cường độ không lớn, thế nhưng đánh ở trên mặt lại đau nhức, lúc này Nguyên Hạo thoạt nhìn càng chật vật hơn.
- Ngươi thế mà đi lợi dụng một người sắp chết, lương tâm của ngươi ở đâu?!
Dạ Côn lạnh giọng chất vấn.


Nguyên Hạo vuốt máu tươi nơi khóe miệng một cái:
- Lương tâm? Đi đến nước này, lương tâm sớm đã bị Hổ Điêu ăn, người có lương tâm đều sẽ chết rất sớm.
- Cổ U Hoàng Đế có phải là người của ngươi hay không?
- Đúng vậy.
Nguyên Hạo cũng không giấu diếm, nói thẳng ra.


- Cho nên ngươi liền thẹn quá hoá giận, chạy tới Thái Kinh bày ra thân phận của mình, muốn cho Dạ gia đả kích chí mạng.
- Không sai, thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, ta không có trở lại Thái Kinh, người Thái Kinh đều không tin.
- Ngươi chẳng qua là sống ở trong lòng của bọn họ mà thôi.
Dạ Côn từ tốn nói.


Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn lên trên không, thở dài nói ra:
- Đúng vậy... ta chỉ sống ở trong lòng của bọn họ, nhớ năm đó ta cũng có hùng tâm tráng chí, nhưng như vậy thì sao chứ? Vẫn luân lạc tới mức bị người bài bố.
- Ý của ngươi là, ngươi nghe theo lệnh những người kia?


- Bằng không ngươi cho rằng thế nào? Nếu như có thể, ta sớm đã hiện ra thân phận, tội gì đợi đến lúc này, kế hoạch của ta tại Đông U toàn bộ bị ngươi đánh vỡ, cho dù ngươi không giết ta, bọn họ cũng sẽ giết ta.
Nguyên Hạo cười khổ nói.


- Bọn họ đến cùng là ai? Có lẽ ngươi nói ra, ta sẽ báo thù cho ngươi.
- Ta sẽ không nói, ngươi bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Dạ Côn thấy Nguyên Hạo như thế, liền biết y sẽ thật sẽ không nói, chẳng lẽ cho dù chết, Nguyên Hạo cũng muốn thay bọn họ giữ bí mật?


Những người kia đến cùng đã gieo thứ gì vào người Nguyên Hạo, khiến cho y trung tâm như thế.
- Sau khi ngươi chết, bọn họ còn phái người tới không?
Dạ Côn hỏi lần nữa, trong lòng cũng biết, Nguyên Hạo ngoại trừ không nói bọn họ là ai ra, thứ khác có lẽ sẽ nói một chút, đây là một cơ hội tốt.


Nguyên Hạo nhẹ gật đầu:
- Dĩ nhiên sẽ, người mạnh hơn ta, mục tiêu khẳng định là ngươi.
- Vậy thì tốt, ta ngược lại rất chờ mong, bọn họ có thể mạnh bao nhiêu.
Dạ Côn hơi hơi híp mắt, đừng để Côn ca tìm được hang ổ của các ngươi, bằng không ta nhất định sẽ san bằng chỗ đó.


- Ngươi sẽ chờ được, đến lúc đó ngươi liền đợi vận rủi buông xuống đi.
- Đúng rồi, Cổ Sâm Thụ đến cùng phải sư phụ của ngươi hay không?
Dạ Côn tò mò hỏi.