Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 664: Giảng Đạo Lý Với Mẹ Vợ

Mà Dạ Côn thấy mẹ vợ cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra vừa rồi mẹ vợ cũng chỉ giỡn với mình mà thôi.
- Không đùa ngươi nữa.
Thanh Vũ Đồng ném roi da sang bên cạnh khẽ cười nói.
Dạ Côn chọc chọc hai tay, tò mò hỏi:
- Mẹ vợ, sao ngài lại tới đây? Còn giả làm cầm nữ?


- Nhàn đến phát chán, ra tìm một chút chuyện làm, nghe nói bọn A Ly theo ngươi, ta liền tới nhìn ngươi một chút.
Thanh Vũ Đồng phủi phủi hai tay, quan sát tỉ mỉ Dạ Côn.
Mà Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, bày ra một bộ tư thế rất là đẹp trai.
- Đáng tiếc lại không có tóc.
Thanh Vũ Đồng một mặt tiếc hận.


Dạ Côn:......
Nếu không phải ngươi là mẹ vợ, hiện tại Côn ca đã trở mặt với ngươi.
- Chứng minh ta thông minh.
Dạ Côn cưỡng ép giải thích.
- Ngươi còn thông minh? Nếu như ngươi thông minh thì sao hiện tại còn ở nơi này...
- Không phải bởi vì còn có việc phải xử lý sao?


- Ta đã giúp ngươi xử lý tốt.
Thanh Vũ Đồng lạnh nhạt nói ra, còn thổi thổi ngón tay của mình.
Nói đến đây, Dạ Côn tò mò hỏi:
- Mẹ vợ, Hoàng Đế là ngài giết?
- Đúng vậy, dùng một chút thủ đoạn nhỏ.


Thanh Vũ Đồng lạnh nhạt nói ra, phảng phất làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
- Vậy sao ngài phải nói là ta phái ngài giết a...
Dạ Côn buồn rầu nói ra, vị mẹ vợ này thật biết tìm chuyện phiền toái.


- Vậy thì thế nào, bọn chúng không dám làm gì ngươi, có đôi khi làm việc phải quả quyết một chút, cân nhắc nhiều như vậy làm gì, sợ cái này sợ cái kia, thật y như Diệp Hoa nói.
Thanh Vũ Đồng từ tốn nói.
Sau khi Dạ Côn nghe xong liền không đồng ý:


- Mẹ vợ, chuyện này không phải vấn đề có sợ hay không.
- Vậy ngươi nói một chút, làm sao không có liên quan? Tên Hoàng Đế kia rõ ràng muốn hại ngươi, chẳng lẽ ngươi chờ y hại ngươi trước, sau đó ngươi mới ra tay? Chưa từng nghe câu tiên hạ thủ vi cường sao?


- Đạo lý đúng là như thế, nhưng người chết chung quy là Hoàng Đế, giết chết y chỉ là chuyện đơn giản, thế nhưng lại liên lụy đến hai cái quốc gia, ta là sứ thần Thái Kinh, tới giết Cổ U Hoàng Đế, ta có giải thích thế nào cũng không được, chỉ có thể chấp nhận xú danh, được lợi đều là Thái Hoàng Thái Hậu kia.


- Giết chết Hoàng Đế, hai nước nhất định sẽ khai chiến, bởi vì giết một mình y, sau này sẽ thương vong vô số, hơn nữa ta đến đây cũng không phải bởi vì giết Hoàng Đế, mà là giết một người khác, đây không phải quấy rối sao...
Dạ Côn thở dài, kế hoạch của mình bị rối loạn tùng phèo rồi.


Thanh Vũ Đồng nghe xong nhẫn nhịn nghẹn miệng, hình như cũng có lý.
- Vậy sao ngươi không đi giết người kia?


- Ta phải tìm ra mới giết được, y sợ ta nên không dám ra, phải dựa vào Thái Hoàng Thái Hậu dẫn y ra, hiện tại tốt... ngài giúp Thái Hoàng Thái Hậu giải quyết một cái phiền phức lớn, nàng cần gì tiếp tục liên thủ với ta...
Dạ Côn sờ lên cái đầu trọc, mẹ vợ đã thạch chuỳ, tới càng thêm phiền.


Đoán chừng là cha vợ phái tới gia tăng khó khăn cho mình.
- Vậy bắt Thái Hoàng Thái Hậu kia lại là được rồi, chuyện này có gì khó, nếu ngươi không dám, ta tới bắt là được.
Dạ Côn không biết nói gì:


- Đây cũng không phải vấn đề có dám hay không, dù nói thế nào ta cũng là người của hoàng thất Thái Kinh, nếu như vô pháp vô thiên, đến lúc đó sẽ liên lụy toàn bộ Thái Kinh, khiến toàn bộ Thái Kinh lâm vào trong chiến hỏa.
- Thái Kinh kia quan trọng với ngươi như vậy à?
Thanh Vũ Đồng tò mò hỏi.


- Đúng vậy, Thái Kinh chính là nhà, nếu như không có nhà, như vậy sẽ thảm biết bao
Thanh Vũ Đồng hít một hơi thật sâu:
- Tính ngươi nói có chút đạo lý, ngươi quả thật khác với phu quân ta, có lẽ đây chính là lý do bọn A Ly yêu thích ngươi đi.
- Mẹ vợ, cha vợ là người như thế nào vậy?


Dạ Côn tò mò hỏi.
- Y ấy à, y sẽ không bận tâm người khác nghĩ gì.
Thanh Vũ Đồng nhẹ nói ra.
Dạ Côn cũng có thể tưởng tượng ra được, cha vợ có chút lãnh khốc, không để mạng người vào trong mắt.
- Ài...


Dạ Côn thở thật dài một hơi, chuyện phát sinh đến nước này, đã không có biện pháp nào.
- Hiện tại ngươi định làm như thế nào?
Thanh Vũ Đồng tò mò hỏi, muốn xem thử xem đứa con rể này xử lý như thế nào.


Dạ Côn liếc mắt nhìn mẹ vợ, nếu không phải ngươi đột nhiên chạy tới quấy rối, sao ta lại trở nên bị động như thế.


Hiện tại chạy, người Cổ U nhất định sẽ bùng phát lửa giận, sẽ điên cuồng tiến công Thái Kinh, Thái Hoàng Thái Hậu kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, liên thủ chỉ là tạm thời, hiện tại Hoàng Đế đều treo, còn liên thủ cái rắm.
Nhìn tình huống khi nãy liền biết.


Hiện tại chạy, vậy sẽ đồng nghĩa với nhận tội, sau đó liền sẽ giống như Ngũ Nhạc trước kia, chờ đại quân Cổ U đến báo thù.
Hiện tại không chạy.
Mẹ vợ đã thừa nhận, làm sao có thể giải thích được, giết một tên Hoàng Đế, ngươi giải thích như thế nào?


Trong lúc Dạ Côn đang hoang mang, trong một gian khách sạn Hoàng Đô.
Lúc này vẻ mặt Nguyên Hạo âm trầm, quân sư Cửu Phá đứng bên cạnh.
- Kế hoạch mấy chục năm! Thế mà đổ sông đổ biển hết rồi!!!


Nguyên Hạo hung hăng nói ra, nhưng lại không dám bộc phát khí tức, sợ bị người phát giác, cỗ biệt khuất kia rất khó chịu.
Cửu Phá cung kính nói ra:
- Nguyên Tôn, chuyện này cũng rất đáng nghi, Thanh Vũ Đồng kia tựa hồ không phải người của Dạ Côn, là ai muốn phá hỏng kế hoạch của Nguyên Tôn?


Kế hoạch Ngũ Nhạc không còn, sau đó kế hoạch Thái Kinh cũng sập bàn, hiện tại Tống Hoa Cơ cũng đi bán muối, trong lúc nhất thời Nguyên Hạo gần như tức nổ phổi!
Nguyên Hạo nổi giận đùng đùng đi tới đi lui, tất cả kế hoạch không có một cái nào thành công.


Nhưng mà trong những kế hoạch này, toàn bộ đều có thân ảnh của Dạ Côn, Dạ Côn là một cái chướng ngại vật, là sao quả tạ!
- Bất kể là ai, đều phải bỏ ra đại giới!
Nguyên Hạo lạnh giọng nói ra.


- Nguyên Tôn, Tống Hoa Cơ vừa chết, những đại thần kia nhất định sẽ đảo hướng Thái Hoàng Thái Hậu bên kia, nỗ lực nhiều năm như vậy toàn bộ uổng phí, chúng ta chỉ còn kém một bước cuối cùng! Tên Dạ Côn đáng giận này!


Nguyên Hạo hít một hơi thật sâu, tựa hồ muốn đè nén tức giận trong lòng, sau một hồi lâu mới bình ổn lại.
- Cổ U bên này đại thế đã mất.
- Nguyên Tôn, không phải còn có ta sao?
- Ngươi là hoàng thất sao? Ngươi có huyết mạch hoàng thất sao?
- Ta cũng có thể học Dạ gia đoạt quyền.


Nguyên Hạo nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Ngươi đoạt quyền? Ngươi lấy cái gì đoạt quyền? Ngươi có uy tín sao? Ngươi có căn cơ sao?
Liên tục mấy vấn đề khiến Cửu Phá không còn lời nào để nói, muốn học Dạ gia, vậy cũng phải có nền tảng như Dạ gia mới được, Cửu Phá có cái rắm.


- Nếu Dạ Côn làm hỏng chuyện tốt của ta, vậy cũng đừng trách ta!
Ánh mắt Nguyên Hạo để lộ ra một cỗ sát ý thật sâu, còn có xảo trá.
- Vậy Cổ U bên này?
- Ngươi tiếp tục lưu lại Cổ U, hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta trở lại Thái Kinh.
- Vâng!
Cửu Phá lĩnh mệnh khom người rời đi.


Mà Nguyên Hạo tự hỏi tiếp theo nên làm gì, mặc kệ là làm gì, nhất định phải trả thù Dạ Côn trước, bởi vì Dạ Côn giết Tống Hoa Cơ, giết đi hy vọng cuối cùng của y.