Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 650: Thái Hoàng Thái Hậu Khó Chơi

- Thái Hoàng Thái Hậu quan tâm ngoại thần như thế, khiến ngoại thần hoảng hốt.
Dạ Côn khiêm tốn nói ra, đừng khen ta, ta sắp bay lên.
Mặc Vũ bỗng nhiên vỗ vỗ bên cạnh...
Chuyện này khiến Dạ Côn trợn mắt hốc mồm.
Có ý gì?


Quá không tốt rồi, muốn Côn ca ngồi ở bên cạnh ngươi, hơn nữa còn là ở trên giường, này... quá qua loa, ta vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý đây.
- Thái Hoàng Thái Hậu, xin hãy tự trọng.
Dạ Côn nhẫn nhịn cự tuyệt, Thái Hoàng Thái Hậu này quá...
Mặc Vũ nghe xong yêu kiều cười một tiếng:


- Sứ thần là người khiêm tốn.
Dạ Côn muốn về một câu, Thái Hoàng Thái Hậu ngươi rất phóng đãng a.
- Nhà có thê thất, đương nhiên phải thế.
Côn ca cũng không kiêu ngạo không tự ti, muốn dẫn dụ Côn ca phạm sai lầm, đó là chuyện không có khả năng.
- Tùy tiện ngồi đi.


- Tạ Thái Hoàng Thái Hậu.
Dạ Côn liền ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu...
Không biết lúc nào nàng đã nằm nghiêng ở trên giường, cái tư thái kia không chê vào đâu được.


Chuyện này khiến Côn ca đều phải nuốt một ngụm nước bọt, nữ nhân này đến cùng muốn làm gì, Cổ U các ngươi quá hiếu khách, tướng quân như thế, Hoàng Đế như thế, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng như thế, chậc chậc chậc...
- Vừa rồi sứ thần nhất định đã gặp Hoàng Đế phải không?


Mặc Vũ thăm thẳm nói ra, đôi mắt mang theo cảm xúc dị dạng nhìn Dạ Côn.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, Hoàng Thượng triệu kiến qua ngoại thần.
- Hoàng Đế thích nghe hát, chắc là mời sứ thần cùng nhau nghe hát.


- Thái Hoàng Thái Hậu nói rất đúng, ngoại thần cảm nhận được một mảnh nhiệt tâm của Hoàng Thượng.
- Vậy Hoàng Đế hẳn cũng đã nói, muốn cùng sứ thần liên thủ đối phó ai gia.
Trong lòng Dạ Côn hơi giật mình, bình tĩnh nói ra:


- Ta cùng Hoàng Thượng chẳng qua là nghe một chút khúc, còn chưa nói hơn mấy câu, Bành tướng quân đã đến.
- Như thế à.
- Đúng vậy.
- Dạ Côn, không bằng ngươi ta hợp lại, như thế nào?


Đậu xanh, Hoàng Đế muốn hợp lại, hiện tại Thái Hoàng Thái Hậu cũng muốn hợp lại, các ngươi đến cùng muốn làm gì?
Côn ca lại không phải người Cổ U các ngươi.
- Thái Hoàng Thái Hậu, ngoại thần rất nghi hoặc.


- Quan hệ giữa ta cùng Hoàng Đế không hề tốt đẹp gì, ai gia là giới nữ lưu, mà sứ thần lợi hại như vậy, ai gia đương nhiên muốn tìm chỗ dựa.
Đánh rắm, ngươi là tình nhân cũ của Nguyên Tôn Kiếm Đế, ai dám động đến ngươi, thế mà còn ở nơi này giả vờ yếu đuối.


Không đúng... nếu như mình một mực kháng cự, đây không phải thuận ý của nàng sao?
Đi ngược lại con đường cũ.
- Trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó, ta cũng không có lợi hại như vậy.
Dạ Côn khiêm tốn nói ra.


- Sứ thần, ai gia biết tình huống hiện tại của ngươi, không biết nên lựa chọn như thế nào, nhưng ai gia muốn nói với ngươi, đứng ở bên phía ai gia, ngươi sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi.
Dạ Côn trông thấy sau khi Thái Hoàng Thái Hậu nói xong, thế mà vươn ngón tay mảnh khảnh, xẹt qua thân thể của mình.


Đậu xanh!
Đây quả thực là ám chỉ trần trụi, Thái Hoàng Thái Hậu thật là...
- Thái Hoàng Thái Hậu, lần này ngoại thần tới, chẳng qua là đàm ngưng chiến, đây là thật.
Dạ Côn lần nữa cường điệu mục đích.
Thế nhưng Mặc Vũ lạnh nhạt nói ra:


- Ai gia dĩ nhiên biết, chuyện ngưng chiến có khả năng đàm, nhưng chúng ta cũng có thể nói chuyện khác.
Xem ý của Thái Hoàng Thái Hậu, sợ là muốn lưu Côn ca qua đêm.
Dạ Côn cũng đi ngược lại con đường cũ, nhưng nếu thật phản... sợ là sẽ có lỗi với thê tử.


- Thái Hoàng Thái Hậu, đêm đã khuya, ngài nên đi nghỉ sớm đi.
- Ai gia cũng không có buồn ngủ.
-......
Thái Hoàng Thái Hậu có chút khó chơi, bất quá Dạ Côn biết, đây đều là giả vờ.


Nếu như mình thật bất kính đối với nàng, đến lúc đó chính là một cái tội danh ô uế Thái Hoàng Thái Hậu, cái Thái Kinh liền mất đi mặt mũi, mặt mình cũng không biết ném đi nơi nào.


Cho nên Dạ Côn dứt khoát không lên tiếng, Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy không thú vị, liền sẽ có tính toán khác.
- Dạ Côn, ai gia có một chuyện không rõ.
Mặc Vũ đột nhiên nói ra.
Dạ Côn đã buồn ngủ muốn chết, nghe xong cũng lấy lại tinh thần:
- Thái Hoàng Thái Hậu, mời nói.


- Ngươi tuổi còn nhỏ, sao lại ưu tú như thế?
Dạ Côn:......
Lão bà này, đừng ép ta... bằng không ta sẽ cho ngươi biết Côn thức pháp tắc lợi hại, khiến ngươi muốn kêu cũng không kêu được.
- Thái Hoàng Thái Hậu đề cao ngoại thần.
- Được rồi, ngươi trở về đi, ai gia mệt mỏi.


Dạ Côn rốt cục thở dài một hơi, đứng dậy chắp tay nói ra:
- Thái Hoàng Thái Hậu, vậy ngoại thần cáo lui.
Mặc Vũ giơ tay lên, liền kéo rèm xuống, nhưng chiếc rèm thật mỏng căn bản không che được cái gì, vẫn có thể trông thấy bóng người bên trong...


Dạ Côn nhanh chóng quay người, Thái Hoàng Thái Hậu chính là muốn câu dẫn Côn ca phạm sai lầm.
Côn ca là nam nhân có nguyên tắc, sao có thể trúng chiêu của ngươi được.


Đi ra tẩm cung, Dạ Côn đang suy nghĩ một chuyện, có thể là Thái Hoàng Thái Hậu quá phong tao, cho nên Nguyên Tôn Kiếm Đế mới vứt bỏ, nhưng trong lòng lại nhớ thương cỗ vũ mị kia, dù sao làm một nữ nhân, nàng quả thật rất mê người, nhất là đối với nam nhân.
- Tướng quân còn chưa đi?


Ra cửa, Dạ Côn đã nhìn thấy Bành Phi Phi.
Bành Phi Phi chắp tay cười nói:
- Đang đợi sứ thần cùng rời đi.
Hừ... ngươi là đang chờ ta xâm phạm Thái Hoàng Thái Hậu, sau đó phá cửa mà vào, bắt gian tại chỗ đi.


Côn ca đã sớm nhìn thấu mưu kế của các ngươi, còn muốn che che giấu giấu, không có khả năng.
- Vậy cùng đi đi.
- Được.


Trên đường đi, hai người lại giả vờ giả vịt hỏi han ân cần một phen, Dạ Côn cũng hiểu rõ Bành Phi Phi có ý gì, muốn mình đứng ở bên phía Thái Hoàng Thái Hậu, như thế mới có tiền đồ, nếu như đứng ở bên phía Hoàng Đế, vậy liền có vấn đề, mặc dù không có trực tiếp uy hϊế͙p͙, nhưng cũng là có ý này.


Đi vào ngoài viện, Bành Phi Phi chắp tay nói ra:
- Sứ thần, đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải tảo triều.
- Được, tướng quân cũng vậy.
Nhìn Bành Phi Phi rời đi, Dạ Côn đi vào trong sân, người bên trong lại đổi một đợt.
Đậu xanh... xem ra Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Đế tranh đấu hừng hực không thôi.


Phải dùng biện pháp gì để lửa cháy càng lớn đây?
Dạ Côn cảm giác có chút nhức não.
Đẩy cửa phòng ra, Dạ Côn đã nhìn thấy Quan Thanh ngồi ở chỗ đó ăn bánh ngọt, hắn liền nhanh chóng đóng cửa phòng lại, kinh ngạc nói ra:
- Sao ngươi còn chưa đi?
- Canh phòng cho ngươi một chút.


Quan Thanh uống nước trà từ tốn nói.
- Nếu như bị người phát hiện thì biết làm sao, hai chúng ta đều phải chạy.
- Yên tâm, ta không có yếu như vậy.
Dạ Côn trợn trắng mắt. Ngươi tự tin như thế?
- Đi hoàng cung thế nào, Hoàng Đế có phải muốn lôi kéo ngươi hay không?
Quan Thanh tò mò hỏi.


Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, còn tưởng rằng lấy cầm nữ lôi kéo, thế nhưng chỉ sợ cầm nữ không sống qua tối nay.
- Cầm nữ? Ngươi nói là cầm nữ ở Tha Hương Tư?
Quan Thanh nghi ngờ hỏi.
- Đúng vậy, làm sao thế?
Dạ Côn thấy vẻ mặt Quan Thanh có chút cổ quái, liền kinh hô một tiếng:


- Không phải chứ, cầm nữ kia là tình nhân của ngươi?