Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 645: Đến Cổ U

Diệp Hoa cười khẽ một tiếng, con mèo này có chút thú vị, thế mà biết dừng lại, giống như Tuyệt Thiên khi còn bé vậy.
Tán hồng mang ở trên ngón tay đi.
Loại cảm giác tử vong trên người Phệ Nguyên Thú cũng lập tức tan biến, đúng là hù chết mèo...


Quay người nhìn nam nhân phía dưới, Phệ Nguyên Thú khẽ thở dài một tiếng, Côn ca à... còn muốn tới báo tin cho ngươi, thế nhưng kẻ địch thực sự quá cường đại, chúng ta căn bản vô phương phản kháng.
Mang theo biệt khuất, Phệ Nguyên Thú từng bước một đi vào vòng xoáy màu đen.


Diệp Hoa nhìn căn phòng trống không, cười khẽ một tiếng, không biết chờ sau khi tiểu tử kia trở về, thấy nhà không còn ai, sẽ có phản ứng gì.
Nữ nhi của bản tôn dễ ủi như vậy sao? Ngươi không ra chút máu sao được?
Diệp Hoa tâm tình không tệ thế mà huýt sáo, lập tức bước vào bên trong vòng xoáy màu đen.


Theo vòng xoáy tan biến, phảng phất cho tới bây giờ không người đến qua, thế nhưng thức ăn trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng...
Đây chính là hiện trường bắt cóc, bằng vào đầu não của Côn ca, lập tức liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên... vòng xoáy màu đen lại xuất hiện lần nữa.


Diệp Hoa lại đi ra, thì thào nói ra:
- Kém chút quên mất.
Theo Diệp Hoa nhẹ nhàng vung tay lên, toàn bộ thức ăn trên bàn tan biến, sau đó lần nữa bước vào vòng xoáy, lần này đã không còn sơ hở nào.
Nếu Dạ Côn muốn biết thê tử đi đâu, vậy phải cẩn thận suy nghĩ mới được.


Nhưng mà Diệp Hoa chỉ dẫn người tới Tố gia mà thôi, vẫn còn ở trên Huyền Nguyệt đại lục.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu biết mình còn ở trên Huyền Nguyệt đại lục, cũng hơi yên tâm một chút.
Ít nhất phu quân còn có thể tìm tới, nhưng nếu như rời khỏi Huyền Nguyệt đại lục, phu quân làm sao tìm...


Kỳ thật lần này Diệp Hoa cũng chơi một ván lớn, trói Nhan Mộ Nhi lại mang theo.
Phải biết cha của Nhan Mộ Nhi chính là Hoàng của đại quân thi nhân... thực lực sâu không thấy đáy, còn có mấy tên thuộc hạ đắc lực...


Nếu như để y biết nữ nhi bảo bối của mình bị trói mang đi, vậy liền có thể xảy ra một trận đại chiến giữa hai người cha vợ.
Mà bây giờ nhất khổ não hẳn không phải là Diệp Ly các nàng.
Mà là Liệt Cốt.
Liệt Cốt mang theo Bạch Linh trở lại Tố gia, liếc mắt nhìn thấy Nguyệt Hoa.


Vô thức liền nuốt một ngụm nước bọt.
Nhưng mà Bạch Linh bên cạnh chặt chẽ tựa vào Liệt Cốt, chuyện này khiến Nguyệt Hoa nhíu chặt mày ngài.
Xem tình huống này liền biết, Long không đổi được thói đớp cứt.


Lúc này mới bao lâu, thế mà lại tìm nữ nhân ở bên ngoài, năm đó luôn miệng nói, đời này ngươi là người cuối cùng.
Mà bây giờ đây.
Quả nhiên, lời Long nói, giống như là đánh rắm.
Bởi vì lão tôn thượng, tôn phu nhân, tiểu tôn thượng đều ở đây, Nguyệt Hoa cũng không nói gì.


Liệt Cốt liền kinh ngạc, sau đó lập tức bày ra dáng vẻ vô pháp vô thiên, kém chút chọc Nguyệt Hoa nổi khùng.


Khai Vân nhìn Liệt Cốt, lại nhìn Nguyệt Hoa một chút, khẽ thở dài, nam nhân a... vẫn phải tìm người thành thật như Thương Không Hồng, chỉ là hơi có chút tật xấu, thế nhưng hiện tại người ta đã không còn cà lăm nữa.


Hiện tại hối hận cũng đã vô dụng, nhìn bộ dáng Liệt Cốt một chút, xem ra là muốn chống đối đến cùng.
Tố gia nhìn một đám người đột nhiên xuất hiện, cũng có chút nghi hoặc, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Dù sao lão tôn thượng, thật không thể trêu vào.


Mà Dạ Côn ở trong quân doanh, hoàn toàn không biết thê tử bị cha vợ mang đi, thậm chí còn mang theo cả Đông Tứ cùng Đát Từ.
Lúc này Dạ Côn đang cùng Bành Phi Phi kề vai sát cánh, thổi da trâu lẫn nhau.
Cổ U liệt tửu, quả thật danh bất hư truyền, nhìn Côn ca đều uống đến mặt đỏ tới mang tai.


- Bành tướng quân, cơm đã ăn, rượu cũng uống, chúng ta không phải nên xuất phát rồi sao?
Dạ Côn say khướt nói ra, nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ, ánh mắt Côn ca cũng không có say như vậy, tựa hồ chỉ là giả tượng.


Mà Bành Phi Phi cũng giống như vậy, người có thể lên làm tướng quân, uống chút rượu như thế liền say sao?
Hai người rõ ràng là muốn hố đối phương.
Đều là nhân tinh a.
- Đúng vậy, thời gian đã không còn sớm, nếu như có thể gặp sứ thần sớm mấy năm, chúng ta nói không chừng đã là huynh đệ.


Bành Phi Phi men say tràn đầy, nhưng Dạ Côn cũng biết, con hàng này một mực đang điên cuồng thăm dò.
Xem ra Bành Phi Phi cũng không qua loa như bề ngoài, chỉ là dáng dấp có chút qua loa.
- Đúng vậy... Bành tướng quân mau dậy.
- Được được được, uống nhiều quá, chân có chút đứng không vững.


Bành Phi Phi lắc lắc đầu cười nói.
Trong lòng Dạ Côn thở dài, xem ra lần này đến Cổ U sẽ không dễ dàng, vừa vào đã gặp một người như vậy...
- Bành tướng quân, hay là ngồi thảm bay của ta đi, vừa nhanh chóng, còn có thể tỉnh rượu.


- Vừa rồi đã nhìn thấy sứ thần ngồi pháp khí tới, vừa vặn thử pháp khí của sứ thần một chút.
- Bành tướng quân, mời.
- Sứ thần, mời.
Hai người ngồi lên thảm bay, dưới sự chỉ dẫn của Bành Phi Phi, thảm bay một đường hướng phía Hoàng Đô bay đi.


Hiện tại Dạ Côn không có ý định đào tình báo, dù sao Bành Phi Phi này là tên nhân tinh.
- Sứ thần, lần này ngươi tới, không phải là muốn ám sát Hoàng Đế của chúng ta chứ.
Chỉ nghe Bành Phi Phi say khướt đột nhiên nói ra.
Trong lòng Dạ Côn run run, Bành Phi Phi này sao có thể nghĩ như vậy:


- Làm sao lại thế... tướng quân suy nghĩ nhiều rồi.
- Năm đó sứ thần đi Ngũ Nhạc, Quân Chủ trực tiếp một mệnh ô hô... bản tướng quân cũng rất lo lắng a.
Bành Phi Phi mang theo ý tứ trêu chọc cười nói.
Dạ Côn còn tưởng rằng có chuyện gì, nguyên lai là chuyện năm đó đi Ngũ Nhạc.


Nói đến quả thật là như thế.
- Chuyện năm đó, ta là bị hãm hại.
- Thế nhưng sứ thần một quyền đánh tan đạo lực sát thủ chi chủ, đây là thật a.
Bành Phi Phi tiếp tục cười nói, tựa hồ cũng không có ý trách tội.


Hiện tại Dạ Côn hối hận không thôi, bạo lộ thực lực của mình ra, làm tất cả mọi người đều đề phòng mình, căn bản không dám chủ động chiến đấu, đều trốn ở trong góc âm u quan sát.
- Bành tướng quân nói không sai, sát thủ chi chủ kia thực sự đáng giận.
Dạ Côn cũng không có phủ nhận.


- Sứ thần tuổi còn trẻ mà đã có thực lực như thế, thật khiến bản tướng quân bội phục, đứa con kia của ta hiện tại mới là một tên Kiếm Đồ, tiểu tử chỉ nhỏ hơn sứ thần một tuổi mà thôi, so sánh như thế, ta đều muốn tát tên tiểu tử thúi kia mấy lần, thật là không cho lão tử mặt mũi.


Đối với Bành Phi Phi đột nhiên nói sang chuyện khác, Dạ Côn cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Bành Phi Phi biết điểm đến là dừng.
- Hài tử mà, phải chậm rãi tu luyện, không thể cuống cuồng.
- Sứ thần nói rất đúng, còn nhỏ... sau này sẽ có tiền đồ.


Sau đó hai người cũng kéo tới trên người hài tử, Côn ca vừa mới làm cha, cũng muốn học hỏi kinh nghiệm, hỏi được không ít vấn đề.
Qua mấy canh giờ bay lượn, rốt cục đã tới Hoàng Đô.
Chẳng qua là bây giờ sắc trời đã tối, nhưng cho dù đã tối, Dạ Côn vẫn có thể nhìn thấy đường nét...


Hoàng Đô này không lớn bằng Thái Kinh, thế nhưng kiến trúc bên trong lại cao lớn hơn Thái Kinh, mang theo một cỗ khí thế mới lạ.
- Sứ thần, cảm giác Hoàng Đô như thế nào?
Bành Phi Phi cũng tỉnh rượu, khẽ cười nói.
- Tốt... Thái Kinh quá lớn, ra cửa còn muốn cưỡi ngựa.