Sự tình phát sinh quá nhanh, từ khi Đông Tứ cùng Đát Từ ra tay, đến khi Nhan Mộ Nhi ngã oặt, cũng chỉ trong vòng mấy hơi...
Không Hư thấy tình huống như vậy, nuốt một ngụm nước bọt, thân người hơi hơi cong lại, tựa hồ chuẩn bị chạy trốn...
Côn ca đến cùng chọc phải ai vậy, người này cũng quá lợi hại đi.
Nhưng mà Không Hư còn chưa đi một bước, liền cảm giác thân thể không phải của mình, thế mà động đều không động được.
Không Hư thầm nghĩ ở trong lòng, đây còn là người sao?
Diệp Ly đi tới phía trước, đỡ Nhan Mộ Nhi dậy, sau đó nhìn phụ thân ở trước mặt, nhẹ nói ra:
- Cha.
Diệp Lưu thấy tỷ tỷ đều nhả ra, cũng cung kính hô:
- Ba ba.
Nguyên bản Diệp Lưu tưởng rằng tỷ tỷ sẽ chọi cứng, không ngờ tỷ tỷ lại không có.
Đám người Không Hư nghe thấy Côn tẩu thế mà hô cha, trong lòng khϊế͙p͙ sợ vạn phần... nam nhân này lại là phụ thân của các nàng...
Côn ca có cha vợ ngưu bức như vậy, sau này còn sợ không có tiếng tăm ư, xem ra mình lần này đã cược đúng người.
Diệp Hoa nhìn hai đứa nữ nhi ở trước mặt, âm u nói ra:
- Các con còn biết người cha này à?!
- Cha, đây là con đường con chọn.
Diệp Ly nhẹ nói ra, cũng không có cảm giác mình sai.
Diệp Lưu cũng theo tỷ tỷ nói ra:
- Đúng vậy đó ba ba, đây là con đường con và tỷ tỷ chọn.
- Các con đúng là muốn lão tử tức chết.
Mặc dù biết sự tình đã phát sinh, nhưng nhìn hai đứa con gái của mình thế mà cố chấp như vậy, trong lòng Diệp Hoa rất biệt khuất đó, ngậm đắng nuốt cay nuôi nữ nhi lớn lên, lại bị một tên đầu trọc ủi.
Hiện tại kém chút nhịn không được trực tiếp chặt cái đầu trọc kia.
Diệp Ly nhìn phụ thân như thế, trong lòng cũng không dễ chịu, nàng dĩ nhiên hy vọng được phụ thân chúc phúc.
- Cha, người đừng nóng giận có được hay không, Dạ Côn người ta rất không tệ, hai người hẳn sẽ chơi thân.
Diệp Ly thật hy vọng phụ thân cùng phu quân có thể ngồi xuống nói chuyện thật tốt, đừng có mà đánh đánh đấm đấm.
- Đánh rắm! Bản tôn cùng hắn không có gì để nói.
Dạ Côn hừ một tiếng, trừ phi Dạ Côn cúi đầu nhận sai, bất quá Côn ca là loại người cúi đầu nhận sai kia sao? Rõ ràng không phải, có bản lĩnh liền tiếp một quyền của Côn ca.
Quả nhiên, thấy thái độ của phụ thân, trong lòng Diệp Ly rất bất đắc dĩ.
- Cha, còn chưa ăn cơm phải không, hay là vào nhà ngồi xuống ăn chút đi?
Diệp Lưu cảm thấy bầu không khí hòa hoãn một chút, lần này phụ thân đột nhiên đến đây, hẳn là có mục đích.
Tâm tình Diệp Hoa hơi bình tĩnh lại, từ tốn nói:
- Con cảm thấy hiện tại ta ăn cơm nổi sao? Nhìn hai đứa các con thôi cũng thấy no rồi!
Diệp Ly cùng Diệp Lưu giữ im lặng, dù sao uy nghiêm phụ thân vẫn còn ở đó, không dám phản kháng.
Nhưng vào đúng lúc này, tiếng khóc hài tử phá vỡ sự yên tĩnh.
Ánh mắt Diệp Lưu sáng lên, đi đến bên cạnh, ôm Dạ Nhất đáng yêu lên:
- Cha, đây là nữ nhi của con, Dạ Nhất.
Nộ khí trên mặt Diệp Hoa tiêu tán không ít, ôm Dạ Nhất vào trong ngực, nhàn nhạt hỏi:
- Diệp Nhất?
- Là Dạ trong ban đêm.
Diệp Lưu thấp giọng giải thích một chút, biết phụ thân nghe xong khẳng định sẽ trở mặt.
Quả nhiên, Diệp Hoa nghe xong liền trở mặt, thế mà theo họ đầu trọc, xem ra tên đầu trọc này không có một chút thái độ nhận sai nào!
Bất quá đứa nhỏ này... may mà có tóc.
Diệp Hoa cũng hơi yên tâm, dù sao tóc mới là đạo lí quyết định...
Ngươi nói, nếu một nữ hài tử không có tóc, sẽ thảm biết bao.
- A Ly, con của con đâu?
Diệp Hoa từ tốn nói.
Diệp Ly nhanh chóng ôm con của nàng tới, đưa đến trước mặt Diệp Hoa.
Diệp Hoa nhìn Dạ Tam một chút, từ tốn nói:
- Đúng là có mấy phần xinh đẹp giống như bản tôn.
Phi Tuyết nghe xong hít sâu một hơi, nam nhân này, ngoại trừ cuồng vọng ra, còn rất tự luyến a.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu còn không biết ý của phụ thân, chỉ muốn chiếm tiện nghi, một chút lợi lộc cũng không cho cho phu quân.
Phụ thân quá keo kiệt.
Nhưng loại chuyện này tùy tiện đặt ở trên người nam nhân nào, đều sẽ hẹp hòi như thế.
- Cha, ngồi một chút đi.
Diệp Lưu ôn nhu nói, dự định dùng phương thức lôi kéo, tiêu trừ địch ý của phụ thân đối với phu quân.
Diệp Hoa ôm ngoại tôn nữ, từ tốn nói:
- Không ngồi, sẽ đi ngay.
Nghe thấy phụ thân muốn đi, hai nữ nhi cũng có chút vui vẻ.
- Cha, đi nhanh như vậy à, tối thiểu cũng phải ở lại vài ngày rồi mới đi chứ.
Diệp Ly đột nhiên cười ra tiếng, nhưng rất nhanh liền thu vào.
Diệp Hoa nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Thế nào, bản tôn ngồi còn chưa âm chỗ, liền muốn đuổi bản tôn đi...
- Cha, chúng con nào có ý như vậy.
- Ta thấy các con chính là có ý như thế.
Diệp Hoa trầm giọng nói ra.
Trong lòng Diệp Ly cảm thán, có đôi khi nam nhân cố tình gây sự lên, cũng rất hao tổn tâm trí.
Diệp Hoa đặt hài tử đặt vào trong ngực nữ nhi, lập tức chắp tay từ tốn nói:
- Lần này tới, chủ yếu là có việc cần làm.
- Cha, có việc gì người cứ phân phó một câu là được rồi, căn bản không cần phiền toái như vậy.
Diệp Ly khẽ cười nói.
- Các con nhất định phải đi với bản tôn.
Diệp Hoa lạnh nhạt nói ra, đây là một loại giọng điệu ra lệnh, cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến của ngươi.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu nghe xong cũng hơi sững sờ.
- Đi? Đi nơi nào?
Diệp Lưu nghi hoặc hỏi.
- Đương nhiên là tới chỗ của vi phụ, nơi này không cần chờ đợi.
- Như vậy sao được, nếu phu quân không tìm thấy chúng con, nhất định sẽ nóng nảy.
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng:
- Vậy liền để cho hắn cuống cuồng, liên quan gì đến tôn?!
- Cha, hai người thật không thể ngồi xuống tâm sự sao?
- Không thể.
Diệp Ly rất bất đắc dĩ, phụ thân đã đích thân tới, khẳng định muốn mang mình rời đi, thế nhưng tại sao phụ thân phải làm như vậy, còn chọn đúng lúc này.
- Cho nên các con là muốn vi phụ động thủ cột trở về, hay là ngoan ngoãn nghe lời.
Diệp Hoa liếc nhìn mọi người từ tốn nói.
Liệt Cốt nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác chuyện này có điểm gì là lạ.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu không nói chuyện, đây cũng là biến tướng kháng nghị, không muốn đi, còn phải chờ phu quân trở về.
- Biết ngay các con sẽ như vậy.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Hai tỷ muội vẫn không nói chuyện.
- Kỳ thật lần này tới, không phải ý của cha.
Diệp Hoa lời vừa mới vừa dứt âm, chỉ thấy vòng xoáy màu đen bên cạnh bước ra hai bóng người đẹp đẽ.
Lúc hai người đi ra, nam nhân ở đây đều biểu thị, thật kinh diễm a...
Hai nữ nhân này thật đẹp mắt, nhất là cỗ khí chất kia, như nữ thần cao cao tại thượng, thánh thần không thể xâm phạm.
Nhưng mà Diệp Ly cùng Diệp Lưu sau khi nhìn thấy, liền kinh hô một tiếng:
- Mẫu thân.
Không sai...
Hai nữ nhân này, chính là mẫu thân của Diệp Ly cùng Diệp Lưu.
Mẫu thân của Diệp Ly là Đông Hoàng Bạch Chỉ, mà mẫu thân của Diệp Lưu là Thanh Nhã.
Diệp Hoa đứng ở bên cạnh, biểu lộ lạnh nhạt...
Thế nhưng cái biểu tình này rơi vào trong mắt đám người Phi Tuyết, chính là siêu cấp trang bức.
Rõ ràng thê tử đẹp mắt như vậy, còn giả bộ như không quan trọng.
Đây quả thực là một tên trang bức phạm.
- Nếu không phải nghe phụ thân các con nói, chúng ta còn không biết!