Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 641: Cổ U Đại Tướng Quân

Dạ Tần cũng đứng dậy, quan tâm nói ra:
- Đại ca, mọi chuyện phải cẩn thận, nếu Thái Hoàng Thái Hậu kia là tình nhân cũ của Nguyên Tôn Kiếm Đế, như vậy thực lực khẳng định bất phàm.
- Đệ đệ, ngươi còn lo lắng thực lực của đại ca ngươi sao.


Dạ Côn trêu chọc cười nói, hiện tại đệ đệ có kỳ ngộ, thực lực tăng nhanh như gió, cũng không cần phải giả vờ nữa.
- Đại ca, ngươi giấu ta thật vất vả a.
- Quả thật rất cực khổ.
Hai huynh đệ liếc nhau, lập tức cười to lên.


Nếu để cho Ngụy Thường thấy cảnh này, nhất định sẽ có hơi thất vọng, dù sao Dạ Tần cũng không hề biến thành người như y nghĩ.


Chuyện may mắn nhờ có có Đông Môn Mộng dạy bảo, bằng không thì Dạ Tần thật có khả năng biến thành ác ma giết người, hiện tại mặc dù cũng có khuynh hướng như thế, thế nhưng đối với người nhà của mình, Dạ Tần vẫn duy trì trái tim kia.
- Được rồi, đại ca đi trước đây.


Dạ Côn ôm một cái đệ đệ, nhẹ nói ra.
- Vâng, trên đường cẩn thận.
Dạ Tần vỗ vỗ lưng đại ca, thấp giọng nói ra.
Dạ Côn gật đầu cười, đi ra lều vải, xuất ra thảm bay, trực tiếp tan biến ở chân trời.


Nhìn bóng lưng đại ca biến mất, nụ cười trên mặt Dạ Tần dần dần biến mất, dù sao làm thống soái, Dạ Tần phải giữ gìn uy vọng, bằng không thì làm sao phục chúng.
Mà thủ vệ xung quanh nói thầm một tiếng, vừa rồi thống soái ở trong lều vải cười ra tiếng, thật là hiếm thấy.


Mà bây giờ lại giống như biến thành nghiêm khắc.
Tên đầu trọc vừa rồi hẳn là đại ca của thống soái, truyền thuyết là thật, đại ca của thống soái thật không có tóc, thoạt nhìn hình như rất lợi hại, nói bay liền bay mất.


Dạ Côn ngồi trên thảm bay cũng yên tâm không ít, tình huống đệ đệ thoạt nhìn vẫn tốt, cũng không có loại mất đi sinh sơ kia, như thế mình cũng có thể an tâm làm việc.
Cổ U nằm ở hướng bắc Ngũ Nhạc, huống hồ đây cũng là biên cảnh, không có bay bao xa, Dạ Côn đã nhìn thấy cứ điểm Ngũ Nhạc.


Mà cứ điểm này ngược lại khiến Dạ Côn có chút kinh ngạc, liếc mắt thế mà không nhìn thấy phần trên cùng, mặc dù không cao bằng cứ điểm Thái Kinh, nhưng cũng có thể dùng hùng vĩ để hình dung, thực lực Cổ U cũng không thể coi thường a.


Nếu như đệ đệ thật dẫn người tới công hãm, cũng không phải đơn giản như vậy.
Do ở hiện tại là thời điểm hai nước khẩn trương, trên tường cứ điểm cũng có rất nhiều người, lúc nhìn thấy Dạ Côn ngồi thảm bay tới, đều có hơi nghi hoặc.


Dạ Côn cứ như vậy xuất hiện tại cứ điểm Cổ U, cho người ta một loại cảm giác hắn muốn đơn đấu toàn bộ Cổ U.
- Các hạ là ai?
Một vị tướng lĩnh trên tường cao trầm giọng quát.
Xem ra Cổ U cũng không có nhận được tin tức, đương nhiên không biết Dạ Côn đi sứ tới.


Dạ Côn đứng dậy, hướng phía toàn bộ đại quân Cổ U hô:
- Thái Kinh sứ thần Dạ Côn, đến đây bái phỏng quý quốc.
Làm sứ thần, đó chính làm đảm đương mặt mũi Thái Kinh, đương nhiên phải thể hiện ra quốc uy, không thể sợ, nói chuyện phải kiên cường.


Nghe thấy Dạ Côn nói, các chiến sĩ Cổ U dừng một chút, không ngờ Thái Kinh thế mà phái sứ thần tới, hơn nữa còn là Dạ Côn!!!
Đây là người trong hoàng thất Thái Kinh, không thể coi thường.
- Có gì bằng chứng!
Dạ Côn từ trong ngực móc ra thánh chỉ, tiện tay ném lên.


Tướng lĩnh Cổ U một tay đón lấy, nhìn thánh chỉ trong tay một chút, phía trên viết rất rõ ràng, lần này Dạ Côn đến đây, là muốn cùng hoàng đế Cổ U thương lượng đánh như thế nào.
Nhưng mà đây chỉ là một cái cớ.
Sau khi xem, tướng lĩnh trả lại thánh chỉ trong tay cho Dạ Côn, trầm giọng nói ra:


- Sứ thần, xin chờ một lát.
- Được.
Dạ Côn cũng biết, một tên tướng lĩnh nho nhỏ khẳng định không làm chủ được, hẳn sẽ đi báo cho chủ soái của bọn họ.


Xếp bằng ở trên thảm bay, Dạ Côn lẳng lặng chờ chủ soái tới, lợi dụng thời gian này, suy nghĩ thật kỹ xem làm thế nào để phá Cổ U, hơn nữa không thể bị người phát hiện.
Cũng không biết tình huống hoàng thất Cổ U như thế nào, còn có Thái Hoàng Thái Hậu kia, phải tìm hiểu một chút mới được.


Chờ đại khái thời gian uống cạn chung trà, Dạ Côn liền trông thấy một tên nam nhân chạy như bay tới...


Nam nhân này ăn mặc tựa hồ có chút qua loa, dù sao cũng là địa phương hai nước giao chiến, y thế mà giống như vừa mới tỉnh ngủ, mặc trên người áo choàng ngắn màu trắng, liền tóc cũng không cột, thật có lỗi với một đầu tóc hoa, còn có râu ria kia, ngươi là đại biểu Cổ U, thế mà lại không sửa sang dung nhan một chút.


- Thái Kinh sứ thần đến đây, thật khiến cho hoang vu biên cảnh tựa như rồng đến nhà tôm...
Dạ Côn chắp tay, cười nói:
- Không biết các hạ là?
- Đều quên báo lên tính danh... ta là Cổ U đại tướng quân, Bành Phi Phi!


Dạ Côn nhìn người này, danh tự tựa hồ không chút quan hệ với tính cách thô cuồng của y... Bành Phi Phi...
- Nguyên lai là Bành Tướng quân, kính ngưỡng đã lâu.
Dạ Côn chắp tay, phong phạm không thôi.
Bành Phi Phi cũng chắp tay:


- Nghe nói sứ thần tới, bản tướng quân đều không kịp chỉnh lý, để sứ thần chê cười.
- Chứng minh Bành Tướng quân cũng là người ngay thẳng, không quan trọng.
- Ha ha ha, bản tướng quân rất thích nam nhân như sứ thần.
Dạ Côn:......


- Sứ thần một đường chạy đến chắc hẳn cũng cần nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, không bằng ở chỗ này ăn chút cơm rau dưa trước, sau đó do bản tướng quân dẫn sứ thần đi Hoàng Đô, như thế nào?"
- Nếu đã vào quý quốc, đương nhiên phải nghe theo quý quốc an bài.


Dạ Côn khẽ cười nói, cảm giác Bành Phi Phi cũng không phải người qua loa như trong tưởng tượng, trong lời nói tựa hồ có lời khác, không thể xem thường.
- Vậy mời sứ thần đi theo ta.
- Mời.
- Mời.
Ở phía sau cứ điểm Cổ U, chính là nơi đại quân Cổ U đồn trú, Dạ Côn hơi nhìn thoáng qua.


Số lượng gấp hai lần quân của đệ đệ!
Cũng không biết đệ đệ có thể ăn được ngàn vạn đại quân này hay không.
Hơn nữa ngàn vạn đại quân này lại là phương phòng thủ, càng không dễ phá.
Có chút khó giải quyết a.


Ở trong quân doanh, Dạ Côn đi theo Bành Phi Phi đi vào trong lều vải tướng quân, mặc dù có chút đơn sơ, nhưng cũng không mất phong phạm đại quốc, bên cạnh còn đang treo một bộ áo giáp màu vàng kim.
- Người đâu! Chuẩn bị đồ ăn! Rượu ngon thức ăn ngon!
Bành Phi Phi hướng phía thân vệ bên cạnh hô.


- Vâng, tướng quân!
Nguyên bản bộ dáng nghiêm túc, lúc nhìn Dạ Côn lại biến ra khuôn mặt tươi cười:
- Sứ thần tùy tiện ngồi, trong lều vải có chút đơn sơ.
- Tướng quân khách khí, mời ngồi.
Hai người ngồi ở bên cạnh bàn cơm, Dạ Côn nhìn bàn ăn thấp bé, cũng rất bất đắc dĩ...


Người Cổ U đều dùng cái bàn thấp như thế để ăn cơm? Chẳng lẽ còn muốn nằm sấp ăn?
- Sứ thần cảm thấy có gì không ổn sao?
Bành Phi Phi nhìn ánh mắt Dạ Côn nghi hoặc, tò mò hỏi.
- Không có việc gì, chỉ là có hơi đói bụng.
- Ai nha, sứ thần cũng rất không câu nệ tiểu tiết.


Bành Phi Phi hào sảng cười nói.
Dạ Côn rất buồn bực, mình là sứ thần Thái Kinh, thái độ này của ngươi cũng quá thân thiện đi, ngươi bảo Côn ca làm sao kiếm cớ nổi bão đây?
- Không biết hôm nay sứ thần tới đây, là có chuyện gì cần làm?
Bành Phi Phi tò mò hỏi.


- Bành Tướng quân, sứ thần quý quốc bị ám sát tại Thái Kinh, chuyện này cũng cần cho các ngươi một cái công đạo, di hài sứ thần quý quốc đã đang trên đường hộ tống về.