Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 635: Giải Quyết

Dạ Côn đương nhiên là muốn mang Bùi Thiên đến Thái Kinh giam giữ, không thể nói là giam giữ, mà là cách ly, nhìn xem Bùi Thiên có biến dị hay không.
Nếu như thời gian một tháng không biến dị, như vậy liền không có chuyện gì.


Nhưng mà chỉ sợ Dạ Côn không nghĩ tới, sau khi hai người rời đi, một người áo đen lần nữa đi vào trong mật thất.
Tay vỗ nhẹ, ngọn lửa trên người thi nhân trong nháy mắt tan biến, mà thi nhân cũng không có dấu hiệu bị đốt, giống như ngọn lửa kia chỉ là một loại giả tượng...


Mà người áo đen chẳng qua là cầm lấy đầu thi nhân, sau đó thật phóng hỏa thiêu hủy thi thể.
Ngồi ở trên thảm bay, Dạ Côn cũng muốn nói chuyện tâm tình cùng Bùi Thiên, ở trong lòng Dạ Côn, Bùi Thiên là một nhân vật tương đối thần bí...


Năm đó tựa hồ cũng không để Trưởng Tôn Ngự vào mắt, mà Trưởng Tôn Ngự tựa hồ cũng rất khoan dung với Bùi Thiên, một viện trưởng, cũng không đến mức như thế đi.
- Bùi viện trưởng.
- Ừm?
Bùi Thiên nhắm mắt lại đáp.
- Bùi viện trưởng, ngươi rốt cuộc là ai?


Dạ Côn cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
Bùi Thiên chậm rãi mở mắt, nhìn Dạ Côn nói ra:
- Ngươi cảm thấy ta nên là ai?


- Bùi viện trưởng, ngươi cho ta một loại cảm giác rất thần bí, ta cảm thấy... ngươi bắt thi nhân... cũng không phải là muốn nghiên cứu lực lượng hoặc là làm ra giải dược.
Dạ Côn đột nhiên có một cỗ ý nghĩ như vậy.
Sắc mặt Bùi Thiên không thay đổi, hỏi ngược lại:


- Vậy ngươi cảm thấy vì sao ta lại nuôi thi?
- Là muốn tạo ra một nhánh đại quân thi nhân biết nghe lời.
Dạ Côn lên tiếng cười nói, chuyện này cũng có khả năng.
Bùi Thiên nghe xong cười khẽ một tiếng:
- Ngươi là đang nhắc nhở ta.


- Bùi viện trưởng, ta rất tò mò, Trưởng Tôn Ngự vì sao bao dung ngươi như vậy, nghe nói là vì quan hệ với Thánh Hậu, ngươi cùng Thánh Hậu lại có quan hệ như thế nào?
Dạ Côn mang theo vẻ trêu chọc hỏi.
Bùi Thiên lạnh nhạt nói ra:


- Ta cùng Thánh Hậu cũng không có quan hệ, Trưởng Tôn Ngự còn muốn dùng ta, cho nên liền bao dung một chút.
- Không phải, Thánh Nhân muốn dùng người, nhưng cũng sẽ không dùng một người không nghe lời, giống như gia gia của ta, còn không phải muốn giết chết...


Dạ Côn cảm thấy trong lời nói đều có vấn đề, xem ra thân phận của Bùi viện trưởng quả thật rất đánh đố, y nhất định là gián điệp của ai đó.


- Học Viện An Kinh đối với toàn bộ Thái Kinh mà nói, cũng là tồn tại số một, thậm chí còn tốt hơn Học Viện Thái Kinh, hằng năm người cầu học vô số kể, Trưởng Tôn Ngự muốn có danh vọng, liền cần Học Viện An Kinh, ta thân là viện trưởng, Trưởng Tôn Ngự tự nhiên sẽ dễ dàng hơn một chút.


Dạ Côn cảm thấy lí do thoái thác này không sai, nhưng cảm giác... hình như ngươi cũng không cần nói rõ lí do đi.
Bùi viện trưởng trước kia luôn khinh thường giải thích, vừa rồi lại giải thích rất rõ ràng.
- Bùi viện trưởng khổ cực, Thánh Nhân chắc chắn sẽ ban thưởng Bùi viện trưởng thật tốt.


Dạ Côn nói một câu khách sáo, sau đó không hỏi.
Bùi Thiên nhẹ nói ra:
- Là chuyện nên làm.
- Dạ công tử.
Bùi Thiên đột nhiên hô.
- Hửm?
Dạ Côn nằm nghiêng ở trên thảm bay, tựa hồ là đang ngủ.
- Hồ điệp trước đó là dùng để truy tung thi nhân à?
- Đúng vậy.


- Vậy con hồ điệp kia hẳn là thi nhân đầu lĩnh cho ngươi phải không.
Nguyên bản Dạ Côn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, bất quá từ tốn nói:
- Thi nhân đầu lĩnh? Y dựa vào cái gì phải cho ta thứ này? Ta cũng không phải con rể y.
- Cũng đúng.
Bùi Thiên từ tốn nói.


- Bùi viện trưởng, thi nhân đầu lĩnh là thế nào?
Dạ Côn giả vờ không hiểu hỏi.
- Đại quân thi nhân ngươi hẳn cũng đã từng nghe nói, Đông U chi vương năm đó.
- Thế nhưng đường đường là Vương, nói thế nào diệt liền bị diệt? Có phải có chút không tầm thường hay không?


- Có lẽ là một trận âm mưu đi.
- Âm mưu, Bùi viện trưởng ngươi làm sao biết được?
- Ta đoán.
Dạ Côn nghe xong không có hỏi tới, cha vợ muốn mình giết Điện Hoàng, trong này liền có chỗ quái dị, dù sao Điện Hoàng đều bị liên lụy đi vào...


Chuyện năm đó bị sương mù bao quanh, mà viện trưởng tựa hồ biết một chút gì đó, nhưng không chịu lộ ra...
Xem ra cũng không phải người tốt.
Sau đó, hai người cũng không có trao đổi, đến Thái Kinh liền trực tiếp tìm Dạ Tư Không.
- Nhanh như vậy...


Dạ Tư Không nghe Dạ Côn nói, cũng rất kinh ngạc, trước đó đã nói, năng lực làm việc của Dạ Côn mạnh vô cùng, chuyện trọng yếu giao cho Dạ Côn đi làm, liền cực kỳ vững chắc.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, đã xử lý xong.
- Bùi viện trưởng đây là?


Dạ Tư Không nhìn Bùi Thiên nghi ngờ hỏi.
Bùi Thiên cung kính nói ra:
- Thánh Nhân, trong lúc ta bắt thi nhân không cẩn thận bị thương cánh tay trái, ta lập tức chém rụng, thế nhưng sợ bị lây bệnh, liền theo Dạ Côn đi tới Thái Kinh.
Dạ Tư Không nhìn tay áo trống không của Bùi Thiên, khẽ thở dài một tiếng:


- Bùi viện trưởng khổ cực, Tào công công... đưa Bùi viện trưởng đi nghỉ ngơi một quãng thời gian.
Nào phải nghỉ ngơi một quãng thời gian, đó chính là giam cầm a, chỉ là nói dễ nghe mà thôi.
Tào công công mang theo nụ cười đi vào:
- Bùi viện trưởng, mời.
- Thánh Nhân, thần cáo lui.


Dạ Tư Không nhẹ gật đầu.
Theo Bùi Thiên rời đi, Dạ Tư Không hướng phía Dạ Côn cười nói:
- Chuyện này làm rất tốt.
- Tạ gia gia tán dương.
- Nhưng mà vẫn chưa hoàn mỹ.
- Vì sao?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Nếu như giết Bùi Thiên, vậy chính là hoàn mỹ.


Dạ Côn trong nháy mắt liền minh bạch gia gia có ý gì, hiện tại giết Bùi viện trưởng, đó là có cớ, thế nhưng qua lúc này, liền không còn cơ hội.
- Thế nhưng, tại sao phải giết Bùi viện trưởng?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Dạ Tư Không đứng dậy, từ tốn nói:


- Bùi Thiên cùng Thương Minh đều cùng một bọn, Thương Minh khống chế mạng lưới tình báo Thái Kinh, mà Bùi Thiên thân là viện trưởng, lung lạc chính là thế hệ trẻ tuổi ở Thái Kinh, quan viên trong triều còn có học sinh của Bùi Thiên, lực ảnh hưởng của Bùi Thiên không kém hơn Thương Minh.


- Vì sao không lôi kéo Bùi Thiên, mà cần phải giết chết?


- Côn Côn, có vài người không lôi kéo được, lúc Trưởng Tôn Ngự còn nắm quyền, ta đã cảm thấy Bùi Thiên có vấn đề, chẳng qua là y rất giỏi che giấu, đến bây giờ đều không tìm được chứng cớ gì, nhưng ta là cảm thấy Bùi Thiên có vấn đề, đã có vấn đề, còn có thể ảnh hưởng Thái Kinh, vậy biện pháp tốt nhất chính là giết.


Dạ Côn cảm thấy gia gia nói không sai, Bùi Thiên quả thật có vấn đề, nhưng cũng không biết mục đích của y là gì...
Còn có mục đích của gia gia là gì, hiện tại lại muốn giết Bùi Thiên, đến cùng là vì sao?
- Côn Côn, còn có một chuyện phiền toái.
Dạ Tư Không thở dài nói ra.
- Chuyện gì?


Thấy trạng thái của gia gia, Dạ Côn cũng nghi hoặc.
- Đêm hôm qua có người tới báo, Kiếm Trủng xảy ra vấn đề, quan hệ đến mệnh mạch Thái Kinh ta.
- Kiếm Trủng như thế nào?
Dạ Côn thật không còn gì để nói, từng chuyện từng chuyện cứ lần lượt kéo đến, thật không cho người ta nghỉ ngơi một chút.


Thi nhân vừa mới giải quyết xong, Kiếm Trủng lại tới.