Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 631: Chết Đều Phải Lắp Bức

- Cha vợ không dễ nói chuyện sao
Dạ Côn cảm giác, làm sao cha vợ đều như thế, mình sẽ không như vậy.
- Đúng vậy, tính tình rất không tốt.
Liên Hàn nhắc nhở một thoáng.
- Không tốt như thế nào.
- Một lời không hợp liền đánh."
Dạ Côn thở dài một hơi:
- Được, con biết rồi.


- Đi đáy vực tìm ông ta đi, xem ông ta có nguyện ý gặp con hay không.
Liên Hàn từ tốn nói.
Dạ Côn rất là tò mò, hỏi thêm một câu:
- Mẫu thân à, nếu cha vợ gần như vậy, tại sao người không đi nhìn một chút?
- Không muốn gặp!


Dạ Côn cảm nhận được một cỗ oán khí bộc phát ra, liền nhanh chóng chuồn đi.
Xem ra giữa cha vợ cùng mẹ vợ có chút hiểu lầm, nhìn mẹ vợ một chút, thế mà lâu như vậy đều không đi gặp cha vợ.
Đi ra hang động, Dạ Côn hướng phía vách đá bay đi, nói thật, cái chỗ kia âm khí quá nặng.


Có hơi sợ, Dạ Côn nhanh chóng xuất ra Hỏa Vân Phần Thiên tới chiếu sáng, nhìn đáy vực một mảnh đen sì, năm đó sao mình lại nhảy xuống nơi này cơ chứ.
Nếu như năm đó không nhảy, hiện tại mình đã trở thành một tên Họa Thánh...


Hít một hơi thật sâu, Dạ Côn nhảy xuống, vẫn là cái loại cảm giác này, càng xuống dưới càng lạnh...
Mãi đến khi rơi xuống đáy vực, Dạ Côn liền nuốt một ngụm nước bọt... gọi chín đầu Hỏa Long ra tới tăng thêm can đảm một chút.


Vẫn là giống như lần trước, một cái quảng trường to lớn, không có một ai.
Chỉ có âm phong băng lãnh từng đợt thổi tới.
Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, thậm chí đều có hồi âm.
- Có ai không?
Dạ Côn hướng phía xung quanh la lớn.
Nhưng mà trừ vọng âm ra, liền không có thứ khác.


Cha vợ không bán mặt mũi a... hay là nói... cha vợ không biết thân phận của mình, cho nên không nguyện ý ra gặp một lần.
Dạ Côn suy nghĩ một chút, hẳn là như vậy rồi.
- Cha vợ, con là con rể của người, Liên Hàn là mẹ vợ của con.
Dạ Côn lần nữa la lớn.


Nhưng mà lần này có phản ứng, Dạ Côn cảm giác một cỗ khí tức kinh khủng dần dần tràn ngập trong không khí, thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
- Ngươi tên gì?
Trong bóng tối truyền tới âm thanh băng lãnh.
- Con gọi Dạ Côn.
- Dạ Côn... lời vừa rồi của ngươi có phải thật hay không.


- Dĩ nhiên là thật, vừa rồi còn mới nói chuyện phiếm với mẹ vợ xong.
Dạ Côn la lớn, đây hình như không phải cha vợ...
Âm thanh trầm mặc một chút.


Đột nhiên... hắc ám tán đi, Dạ Côn cuối cùng thấy rõ ràng kiến trúc xung quanh, có lẽ là quá lâu đời, cho nên có một cỗ cảm giác hoài cựu, nhưng những thứ này không tính là gì...
Trọng điểm là thi nhân... thế mà ngay ở bên cạnh cách đó không xa.


Những thi nhân này khác với tên thi nhân lúc trước, bọn họ mặc khôi giáp màu trắng, chia thành hai bên, bọn họ không có cong người, mà là đứng thẳng tắp, trong tay cầm lá cờ màu đỏ, đan xen lẫn nhau, một mực kéo dài đến cung điện cao cao kia.


Mặc dù không có ai nói chuyện, thế nhưng cho Dạ Côn một cỗ cảm giác uy nghiêm thật sâu.
Đây là cha vợ ra oai phủ đầu sao
Dạ Côn cảm giác đúng là như thế.
Bất kể nói thế nào, hai người cha vợ của mình đều thích trang bức.
Lần này còn tuyệt hơn, chết đều phải lắp bức.
- Đi theo ta.


Thi nhân đứng bên cạnh hắn mặc khôi giáp, nhưng mà khác với những khôi giáp khác, hẳn là thống lĩnh gì gì đó, trên người có chức quan.
Dạ Côn nhìn tròng mắt trong mũ giáp, liền nuốt một ngụm nước bọt, thật là buồn nôn...


Quả nhiên vừa rồi không phải âm thanh của cha vợ, mà là âm thanh của người này.
Đi theo sau lưng người kia, Dạ Côn đi đến chỗ bậc thang, thỉnh thoảng nhìn thi nhân hai bên trái phải một thoáng, sợ bọn họ đột nhiên nhào lên, cắn mình một cái, như vậy liền thật lạnh.


Bất quá chiến trận này quả thật đủ vị a, rất có bức cách.
Đi đến bậc thang cao nhất, Dạ Côn trông thấy bên cạnh có vài người đang đứng, mặc cùng loại áo giáp đứng ở ngoài điện.
Mà Dạ Côn vừa xuất hiện, ánh mắt những người kia liền nhìn lại, tựa hồ muốn dò xét một phen.


Chẳng lẽ đây đều là thuộc hạ của cha vợ?
Cha vợ đều có thuộc hạ, nhìn những người này cũng không phải tồn tại dễ trêu, thật là hung mãnh.
- Đi vào đi, hỏi ít đáp nhiều.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, mang theo tâm tình kích động đi vào trong đại điện, mà cửa lớn phía sau chậm rãi đóng lại, phát ra âm thanh nổ lốp bốp, khiến cho hắn tê cả da đầu.


Bất quá Dạ Côn phát hiện, thi nhân trước đó nhìn thấy không có IQ, thế nhưng những thi nhân này lại giống như người vậy, còn có thể nói chuyện.
Xem ra đây đều là thi nhân cao cấp, người bình thường liền biến thành cấp thấp.


Bên trong đại điện tương đối u ám, nhưng cũng có thể thấy rõ sự huy hoàng hoành tráng năm đó.
Mà ở trên vương tọa, Dạ Côn nhìn một người đang ngồi...


Y mặc khôi giáp đen kịt, hình thành sự chênh lệch rõ ràng với vương tọa màu vàng kim, hơn nữa bên chân của y còn gác một thanh trường kiếm màu bạc.
Bỗng nhiên, Dạ Côn trông thấy mũ giáp có dị động, cặp mắt kia thế mà sáng lên u quang màu lam, khôi giáp cũng phát ra tiếng ma sát nhẹ nhàng.


Nuốt một ngụm nước bọt, Dạ Côn chắp tay hô:
- Con rể bái kiến cha vợ.
Vừa rồi đều quên hỏi mẹ vợ, cha vợ tên gì.
Nam nhân ngồi trên vương tọa chậm rãi đứng dậy, nắm bên chân kiếm trong tay.
Trong lòng Dạ Côn đang suy nghĩ, không phải cha vợ muốn kiểm tra người con rể này một thoáng đấy chứ?


Mũi kiếm ma sát với mặt đất phát ra tia lửa chói mắt, Dạ Côn cau mày, nhưng vẫn đứng không nhúc nhích, không thể bị bộ dáng này của cha vợ hù dọa được.
Nhưng nếu đổi một người khác đứng ở chỗ này, đoán chừng đã bị dọa tè ra quần.


Dần dần, nam nhân đứng ở trước mặt Dạ Côn, mà Dạ Côn đều có thể ngửi được một cỗ mùi hôi thối nhàn nhạt...
Bất kể nói thế nào, hiện tại cha vợ cũng không phải người, y chính là một thi nhân.
Lóe lên ánh bạc...


Trường kiếm sắc bén gác lên trên cổ Dạ Côn, nhưng mà Côn ca vẫn bình tĩnh đứng đấy, biểu tình kia phảng phất đang nói, tới... chém ta a...
Nhưng kỳ thật trong lòng Côn ca hoảng thành một đoàn, nếu vừa rồi cha vợ thật chém một kiếm, đầu của mình liền không còn.
- Là ngươi ngủ với nữ nhi của ta?


Nam nhân trầm giọng hỏi.
Dạ Côn cười nói:
- Cha vợ, sao có thể dùng từ ngữ thô lỗ như thế chứ, chúng ta là chân tâm yêu nhau.
- Có khác với ngủ ở chỗ nào sao?!
Cảm nhận được lãnh ý trên cổ, Dạ Côn vững như Hổ Điêu:


- Cha vợ, đương nhiên là khác, con với con gái ngài cũng giống như ngài với mẹ vợi, lại nói... mẹ vợ còn nói nhớ ngài...
Nói xong lời cuối cùng kia, Dạ Côn rõ ràng cảm giác được lãnh ý trên cổ nhỏ đ mấy phần.
- Nàng... thật nói như vậy?
Dạ Côn đã hiểu, trong lời nói tựa hồ mang theo áy náy.


Để Côn ca suy luận một đợt, sự tình hẳn là cha vợ làm chuyện gì có lỗi với mẹ vợ, mẹ vợ không tha thứ cho cha vợ, mà cha vợ cũng không có mặt mũi đi gặp mẹ vợ, cho nên mới tạo thành cục diện như bây giờ.
Cho nên hiện tại đến phiên Côn ca ra chiêu.
- Đó là đương nhiên...