Ánh bạc lóe lên, đầu bay lên cao.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn về phía một bên khác, những người biến dị kia mình đều biết...
Hít một hơi thật sâu, tay Dạ Côn chấn động, thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh.
Kiếm quang bắn ra bốn phía.
Nói thật, Dạ Côn vẫn có chút không đành lòng, đều là những người nhìn mình lớn lên, thế nhưng cũng không thể bỏ mặc không quan tâm, bằng không sẽ càng nguy hiểm hơn.
Trên đường đi, Dạ Côn giết không ít người biến dị, bất quá Dạ Côn cũng phát hiện, người biến dị phần lớn đều tại tập trung ở trên đường phố, càng đi về nhà, số lượng lại càng ít, tiếp theo căn bản không có một móng.
Dù sao khối khu vực này đều là người giàu có ở.
Trở lại phủ đệ.
- Phu quân trở về, đói bụng không? Ta giúp ngươi hâm nóng cơm.
Diệp Lưu nhìn Dạ Côn trở về, mặt giãn ra cười nói.
Dạ Côn nhìn phản ứng của mọi người, chẳng lẽ các ngươi còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì sao?
- Đát Từ, dùng kết giới bao phủ huyện Thái Tây, một con chuột cũng không thể thả!
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Mặc dù Đát Từ nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức làm việc, hai tay ngưng kết ra một cỗ kết giới màu vàng kim, chớp mắt liền bao phủ huyện Thái Tây lại.
Mọi người cũng nghi hoặc không thôi.
- Phu quân, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Diệp Ly âm u hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, không kịp giải thích, mọi người cùng đi ra ngoài giải quyết một thoáng, bên ngoài có rất nhiều người biến dị.
- Người biến dị?
Liệt Cốt nghi ngờ hỏi.
- Ừm, đi theo ta.
Dạ Côn dẫn một đám người chạy ra phủ đệ, đi qua mấy con phố liền nhìn thấy người biến dị...
Ngao ngao gào...
Người bị nhiễm hơi cong người lại, phát ra tiếng gầm nhẹ, khóe miệng còn lưu lại vết máu, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.
- Này...
Sau khi Diệp Tử Tử nhìn thấy cũng rất kinh ngạc.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu liếc nhau một cái, đây không phải chính là tang thi trong truyền thuyết sao
Liệt Cốt cảm thấy quá mới lạ, thế mà còn có thể đụng phải loại chuyện này, thật thú vị.
Phi Tuyết hơi hơi nhíu mày.
Không Hư thế mà lấy ra Khu Ma Đại Điển xem xét, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Đát Từ tựa hồ mang theo nghi hoặc thật sâu.
- Phu quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao lại xuất hiện quái vật như thế?
Nhan Mộ Nhi đều sắp choáng váng, đời này chưa từng thấy qua thứ như vậy.
- Xuất hiện một đầu thi nhân, chỉ cần bị cắn, liền sẽ lập tức bị lây bệnh, cho nên tất cả mọi người phải cẩn thận một chút, đừng để bị cắn...
Dạ Côn trầm giọng căn dặn, bị cắn một cái, thần tiên đều không cứu được.
Diệp Tử Tử cười khẽ một tiếng, tóc hoa sau đầu đột nhiên múa lên, sợi tóc trong nháy mắt xuyên thấu đầu người biến dị, căn bản cũng không cần cận thân chiến đấu.
Dạ Côn nhìn cũng hơi yên tâm:
- Tốt, tất cả mọi người tách ra hành động, đừng để bất kỳ người biến dị nào chạy ra ngoài, phải thanh trừ sạch sẽ.
Mọi người nhẹ gật đầu, tách ra hành động.
Nhưng mà lúc Dạ Côn hành động lại cứu được một tên đệ tử tông môn, mà tên đệ tử kia đã phát điên, thế nhưng lời nói trong miệng lại khiến Dạ Côn rất khϊế͙p͙ sợ.
Y nói Yến Cao Ca điên rồi... cắn người linh tinh!
Tin tức này thực sự quá trọng yếu!
Tông chủ như Yến Cao Ca thế mà cũng bị lây bệnh! Y là cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, nếu như chạy ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.
Thanh trừng cho đến nửa đêm, lúc này mới dọn dẹp huyện Thái Tây gọn gàng sạch sẽ lại.
Thế nhưng Dạ Côn cũng không có phát hiện Yến Cao Ca... chuyện này khiến lòng Dạ Côn trĩu nặng...
- Phu quân, còn có vấn đề gì không?
Diệp Ly nghi hoặc hỏi.
- Yến Cao Ca không thấy đâu, nghe đệ tử tông môn y nói, hẳn cũng bị lây nhiễm.
- Có lẽ núp ở chỗ nào không dám ra tới đi.
Liệt Cốt lạnh nhạt nói ra, đám người biến dị này rất yếu, không có một chút tính khiêu chiến nào.
- Tìm! Nhất định phải tìm ra tên Yến Cao Ca này!
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, nếu như Yến Cao Ca không có ở huyện Thái Tây, đây quả thực giống như thả một cái siêu cấp ôn dịch ra ngoài, tuyệt đối không thể xem thường.
Huyện Thái Tây nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, xảy ra chuyện như vậy, khiến toàn thành đắm chìm trong trong bi thương, nhưng mà vì cuộc sống sau này, còn sống phải giúp đỡ tìm người.
Bởi vì bọn họ cũng biết, nếu như không tìm ra cái tai hoạ này, như vậy mình liền gặp nguy hiểm...
Lúc ánh nắng chiếu xuống huyện Thái Tây, tòa thành đều an tĩnh lại, tìm một buổi tối, liền đáy giếng cũng tìm...
Nhưng căn bản là không có phát hiện Yến Cao Ca...
Còn có Bi Thiên Tây...
Dạ Côn biết sự tình phiền toái, lần này xảy ra sự kiện người biến dị, tông môn tổn thất rất lớn, người trở về trên cơ bản toàn bộ chết sạch, còn có một số bị trực tiếp dọa sợ, hoặc là đã phát điên rồi...
- Phu quân, phải nhanh bẩm báo tin tức này cho Thái Kinh, chuẩn bị sẵn sàng mới được...
Diệp Ly lo lắng nói ra.
Dạ Côn nghe xong nhẹ gật đầu, Ly Nhi nói rất có lý, hiện tại quả thật phải nhanh chóng trở lại Thái Kinh, bẩm báo tin tức này trở về...
- Ừm, hiện tại ta sẽ trở lại Thái Kinh, bên này lại phong bế mấy ngày, nhìn xem có cá lọt lưới hay không.
- Phu quân yên tâm trở về đi, bên này chúng ta nhìn là được rồi.
Diệp Lưu nhẹ nhàng nắm bàn tay lớn của Dạ Côn ôn nhu nói.
Dạ Côn thở dài một hơi, lấy thảm bay ra, nhảy lên, bay tới Thái Kinh...
Chờ sau khi Dạ Côn di, Diệp Ly hướng phía muội muội nói ra:
- Làm xong chưa?
- Xong, đã nhốt tại ở trong phòng.
- Đi xem một chút.
- Các ngươi đang nói gì thế?
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi.
- Tới liền biết.
Diệp Ly cũng không tính giấu diếm, cười nói.
Mọi người đi đến nhà bếp phủ đệ, chỉ nghe thấy từ xa đã phát ra tiếng gầm trầm muộn.
Nhan Mộ Nhi nghe xong hoảng sợ nói:
- Không phải chứ... các ngươi còn bắt một con?
Liệt Cốt cùng Diệp Tử Tử có thể đoán được Diệp Ly muốn làm gì.
Thế nhưng Phi Tuyết cùng Không Hư lại không hiểu được, vì sao lại muốn lưu lại một người biến dị?
Trước đó Diệp Ly từng nghiên cứu độc dược, có thuốc độc dĩ nhiên sẽ có giải dược, Diệp Ly cũng muốn giúp đỡ chút, một khi phát sinh hậu quả nghiêm trọng, giải dược chính là đồ vật cứu mạng...
Mặc dù bây giờ còn không biết, giải dược có hữu dụng hay không.
Thế nhưng nói không chừng có ích thì sao? Chuyện này đâu ai biết được...
- Côn tẩu, ngươi làm thế này... nếu Côn ca biết...
Không Hư nhìn người biến dị bị trói gô, nhịn không được nói ra, chuyện này cũng quá nguy hiểm đi.
Ánh mắt Diệp Ly tán phát ra ánh sáng, tựa hồ lại muốn trở lại nghề cũ.
- Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện, chờ ta nghiên cứu ra kết quả lại nói cho phu quân biết, hiện tại đều không được phép nói.
Diệp Ly hướng phía mọi người nghiêm túc nói ra.
Đối mặt với Diệp Ly "uy hϊế͙p͙", mọi người cũng yên lặng nhẹ gật đầu, hết cách... Dạ Côn không tại, lão đại trong nhà chính là Diệp Ly.
Một bên khác, giữa trưa Dạ Côn rốt cục đã chạy tới Thái Kinh, ngựa không dừng vó thẳng vào hoàng cung.