Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 617: Dạ Côn Hưng Phấn

Lúc này Diệp Tử Tử cũng hùa theo trêu chọc:
- Cho dù vạn năm đồng tử không có ở đây, nhưng chúng ta vẫn còn một tên trăm năm đồng tử.
Phi Tuyết đang quét rác bên ngoài, khóe miệng giật một cái.
Hiện tại ở Dạ gia, đối tượng bị trêu chọc ngoại trừ Đông Tứ, người còn lại chính là mình.


Đông Tứ rất thông minh, đã nhanh chân chạy trước.
Như vậy đối tượng trêu chọc liền chỉ còn lại một người.
- Phu quân, làm sao vậy?
Nhan Mộ Nhi thấy Dạ Côn có chút khác thường, nghi hoặc hỏi.
Dạ Côn nhẹ khẽ vuốt tóc hoa của Mộ Nhi:


- Có một số việc phải nhìn thấy tận mắt, cảm thụ qua, mới biết những thứ mình đang có trân quý đến cỡ nào
- Phu quân, ngươi đến cùng làm sao vậy?
Diệp Ly nghe xong có chút lo lắng, phu quân có phải bị đả kích rồi hay không? Đột nhiên nói ra những lời này, thật là dọa người.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:
- Đêm qua Hồn Thí Thiên chết rồi.
Thời gian kế tiếp, Dạ Côn nói lại một lần tình huống Thái Kinh, bất quá cũng không có nói ra những chuyện nữ hoàng đề cập đến.
Mọi người nghe xong vô cùng cảm thán.


- Thế giới nhân loại quả nhiên quá khủng bố, phụ hoàng nói không sai.
Bạch Linh nghe xong nhịn không được nói ra.
Liệt Cốt hừ một tiếng:
- Nàng biết cái gì, đây mới gọi là chân thực.
- Ồ...
Bạch Linh tiếp tục xoa bóp cho Liệt Cốt.
Diệp Lưu nhìn rồi lắc đầu, Liệt Cốt quá khi dễ người.


Lúc này Liệt Cốt là chân nam nhân, trước kia đều là giả nam nhân.
- Uyển Nhiên thật quá đáng thương.
Nhan Mộ Nhi nghe xong đỏ cả vành mắt, nữ nhân a, quả nhiên là động vật cảm tính, nghe một chút đã muốn khóc, nếu như nhìn thấy, vậy còn không khóc bù lu bù loa hay sao.


Diệp Lưu lại khác, nàng lạnh giọng nói ra:
- Những người kia quá ghê tởm! Thế mà lợi dụng tình cảm của người khác!!!
- Đúng là rất đáng chết!
Diệp Ly cũng sát ý lăng nhiên.
Dạ Côn trầm giọng nói ra:
- Cục này nhất định phải phá! Đám người kia đều phải chết!


Liệt Cốt đứng dậy nói ra:
- Chờ giải quyết chuyện bên này, ta đi theo ngươi đến Thái Kinh, bắt đám người kia tới, cho chúng biết, đắc tội với chúng ta, chết đã không phải là chuyện kinh khủng nhất
Diệp Tử Tử kịp thời nói ra:
- Ta có một vạn loại biện pháp khiến cho chúng sống không bằng chết!
- Ta cũng có.


Bạch Linh yếu ớt nói ra.
- Nam nhân nói chuyện, nữ nhân không được chen vào.
- Ồ...
Đám người kia có lẽ còn không biết, mình đã đắc tội với rất nhiều người, không ra mặt thì thôi, nếu như ra mặt, chỉ sợ sẽ chết rất thê thảm.


- Không Hư, mấy ngày này có kết quả gì không? Có tìm được Quỷ Súc chưa?
Dạ Côn hướng phía Không Hư hỏi.
- Côn ca, còn đang nghĩ biện pháp, tin tưởng ta... nhất định sẽ có biện pháp.


Không Hư vỗ ngực nói ra, lúc trước thấy Không Hư có thể gọi Long đến, Dạ Côn liền để Không Hư thử một chút, chữa ngựa chết thành ngựa sống.
- Đúng rồi, ta nghe Đông Tứ nói, bên này đã xảy ra chuyện, sao mọi người đều ngồi ở trong nhà vậy?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Diệp Ly nhẹ nói ra:


- Phu quân, gọi ngươi trở về, chính là muốn ngươi tới định đoạt, những người kia căn bản không nghe chúng ta, thậm chí còn thách chúng ta giết bọn họ.
- Ta đều muốn hút chết bọn chúng.
Diệp Tử Tử lạnh giọng nói ra, ngẫm lại liền tức, nếu không phải Diệp Ly ngăn cản, tất cả đều phải chết!


Cũng may là không có giết, nếu như chủ động giết, như vậy liền bôi đen cho Dạ gia, đám thế lực tông môn này không thể coi thường, bọn họ có thể nói đen thành trắng, Dạ gia vừa mới thượng vị không lâu, còn chưa làm ra chuyện tốt gì, phải ổn dân tâm.


Nếu như bây giờ trắng trợn giết người, vậy liền nguy rồi.
- Hiện tại bọn họ ở đâu?
Dạ Côn hỏi.
- Đều đang tụ tập ở bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm.
Diệp Lưu ôn nhu nói.
- Tụ tập? Còn đang chờ cái gì sao?
Diệp Ly mang theo nụ cười quái dị lắc đầu:


- Nghe nói hình như là đang đợi thời cơ, muốn chọn thời gian may mắn đi vào, lấy điềm tốt lành.
Khóe miệng Dạ Côn cũng giật một cái, biết vì sao Diệp Ly lộ ra nụ cười như thế, còn phải đợi thời cơ.
Sợ là các ngươi đang chờ Côn ca trở về a.
- Con gái đâu?
- Đều đang ngủ.


Nói đến nữ nhi, Diệp Ly khẽ cười nói.
- Còn đang ngủ à...
Dạ Côn cũng buồn bực, làm sao ba đứa con gái của mình vừa ra đời liền ngủ, nháo đều không nháo một chút.
Nhan Mộ Nhi đột nhiên nhớ tới cái gì:
- Phu quân, đi xem nữ nhi một chút, sẽ có kinh hỉ nha.


Theo Nhan Mộ Nhi nói, tất cả mọi người đều cười khẽ một tiếng.
Dạ Côn rất nghi hoặc:
- Kinh hỉ gì?
- Đi xem một chút liền biết.
Diệp Ly cũng cười thần bí đi theo.
Lòng hiếu kỳ của Dạ Côn lập tức bị câu lên, đi tới gian phòng.


Đi vào trong nhà, Dạ Côn trông thấy ba cái nôi đang lung lay, chúng nữ nhi vẫn đang say ngủ...
Đi vào xem xét, biểu lộ của Dạ Côn dần dần trở nên kinh hỉ, thậm chí sau đó lại biến thành mừng như điên.
Bởi vì đỉnh đầu của ba tiểu gia hỏa!
Thế mà mọc tóc!


Dạ Côn che miệng, sợ hưng phấn hô lên, đánh thức chúng nữ nhi.
Ông trời phù hộ a... ba đứa nữ nhi không có giống như mình, là tên trọc, tóc dài rồi... cám ơn trời đất.
Thấy thê tử mỉm cười, Dạ Côn ôm chặt lấy ba người xoay vòng, tâm tình phiền muộn mấy ngày nay toàn bộ biến mất.


Không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện nữ nhi mọc tóc.
- Chuyện xảy ra khi nào?
Dạ Côn hưng phấn hỏi.
- Lúc ngươi vừa rời đi không bao lâu, chúng nó liền bắt đầu mọc tóc.
- Quá tốt rồi, rốt cục có thể yên tâm, các nàng nói nếu nữ hài tử không có tóc, sau này làm sao lấy chồng...


Dạ Côn sờ lên cái đầu trọc của mình, rất vui vẻ.
Nhưng mà câu nói này lại khiến thê tử không vui.
Nhan Mộ Nhi dịu dàng nói ra:
- Muốn gả ngươi gả đi, ta sẽ không gả nữ nhi đâu.
Dạ Côn nghe xong một mặt mộng bức, sau này nữ hài tử không lấy chồng, còn giữ làm gì...


Diệp Ly cùng Diệp Lưu một bên che miệng cười khẽ.
Dạ Côn thấy thê tử cười, mình cũng ngốc ngốc cười rộ lên, mặc dù không biết vì sao cười, nhưng mà cười theo một lúc, khẳng định không sai.
Đây là cảm giác khi ở nhà mình, tốt hơn Thái Kinh nhiều.
Dạ Côn thu hồi nụ cười, nghiêm túc hỏi:


- Nghe nói lần này người dẫn đầu tên Yến Cao Ca, người này có lai lịch gì?
Diệp Ly thấp giọng nói ra:
- Người này là Tông chủ Thiên Nhận Tông, trong tông môn hơn vạn tử đệ, thực lực bản thân cũng không yếu, kém một bước liền sẽ trở thành Kiếm Đế.


- Cho nên nói, hiện tại vẫn chỉ là một tên Kiếm Tông?
- Đúng vậy, lần này rất nhiều thế lực chạy tới, Kiếm Tông xem như người nổi bật, phần lớn chỉ là Kiếm Hoàng.
Diệp Lưu giải thích một chút.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:


- Tên Yến Cao Ca này có phải có hậu trường gì hay không, vì sao tất cả mọi người đều nghe y?
- Phu quân, kỳ thật cũng không phải nghe Yến Cao Ca, chỉ có thể nói lực ngưng tụ của Yến Cao Ca rất mạnh, bọn họ tụp tập lại một chỗ cho nên mới có tình huống như vậy.
Dạ Côn nghe xong đều cười:


- Nguyên lai Yến Cao Ca chỉ là một tên cõng nồi.
Ba thê tử nghe xong yêu kiều cười không thôi, Dạ Côn nói như thế, thật có chuyện như vậy.
Dù sao không ai dám ra mặt, Yến Cao Ca này ra mặt, xảy ra chuyện... chịu trách nhiện khẳng định là y.
Vẫn là phu quân trở về tốt, tâm đều ổn.