Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 607: Địch Nhân Lần Này Khác Biệt

Tống Hành Vi âm u hỏi:
- Nếu như ngươi có chứng cứ thì mau lấy ra.
- Ta!
- Các ngươi đang bao che lẫn nhau!
Đồng Ca chỉ tất cả mọi người gầm thét.
- Người đâu, bắt gia thuộc tiền triều tội thần lại.
Tống Hành Vi nghiêm tiếng quát.
Chỉ thấy hai tên Dạ gia quân từ bên ngoài đi vào, đè Đồng Ca xuống.


- Ta nguyền rủa các ngươi! Ta muốn nguyền rủa các ngươi! Dạ gia các ngươi không sớm thì muộn cũng sẽ chết sạch cả nhà! Ha ha ha ha ha...
Mọi người nhìn Đồng Ca đã điên mất, không nói gì.
Nhớ năm đó Đồng Ca cũng là công tử nổi danh Thái Kinh, danh viện khuê tú đều điên cuồng mê luyến.


Nhưng từ sau khi Đồng Ca gặp Côn ca, nhân sinh liền bắt đầu đi xuống dốc, cuối cùng huyên náo ra kết quả như thế, cũng khiến người thổn thức không thôi.
Lời nói điên cuồng của Đồng Ca dần dần biến mất, Dạ Côn cảm thấy, Đồng Ca chỉ là vật hi sinh, mượn tâm tư báo thù của y đến gây sự với mình.


Đáng tiếc không có chứng cứ trực tiếp.
Lại nói, giết sứ thần cũng không phải mình làm, cho dù có chứng cứ cũng là giả.
Hiện tại Dạ Côn cũng không vội đối phó Trương Tự Minh, cảm giác tên Trương Tự Minh này hẳn có vấn đề, xem ra phải quan sát thật tốt mới được.


Lúc này Dạ Dương đứng dậy từ tốn nói:
- Nếu không có việc gì, vậy liền tản đi.
Tống Hành Vi nghe xong lập tức đứng lên phụ họa:
- Kết thúc đi!
Dạ Dương rời đi trước, mặc dù trong lòng Dạ Tư Niên có hơi thất vọng, nhưng vẫn là hướng phía Dạ Côn cười cười rời đi.


Tống Hành Vi chắp tay hướng phía Dạ Côn, sau đó lập tức rời đi.
Trương Tự Minh cũng giống như vậy.
Cuối cùng chỉ còn lại vợ chồng Hồn Thí Thiên cùng Uyển Nhiên.
- Dạ Côn, ngại quá.


Hồn Thí Thiên áy náy nói ra, cũng không ngờ sứ thần bị giết vào tối hôm qua, Uyển Nhiên căn bản không hiểu những thứ này.
Dạ Côn lắc đầu:
- Không có chuyện gì, Uyển Nhiên không có bị dọa sợ chứ.
Hốc mắt Uyển Nhiên hơi ửng đỏ:
- Không có, Dạ Côn ngươi không sao chứ.


- Ta sao có thể có chuyện được.
Hồn Thí Thiên áy náy nhìn Uyển Nhiên nói ra:
- Đều là vi phu không tốt, để nàng bị dọa.
- Phu quân, chuyện này không liên quan đến ngươi, là ta không hiểu chuyện.
Trong lòng Uyển Nhiên rất áy náy.
Hồn Thí Thiên nhẹ nhàng ôm Uyển Nhiên.


Dạ Côn nhìn Hồn Thí Thiên cùng Uyển Nhiên, đột nhiên cũng muốn ôm thê tử của mình một cái.
- Đúng rồi, tên Trương Tự Minh kia đến đây từ lúc nào?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm, bên trong Thiên La Viện cũng không có nhận được chỉ lệnh tương quan.


Nghe Hồn Thí Thiên nói như vậy, Dạ Côn cảm giác Trương Tự Minh hẳn là từ một nơi bí mật gần đó, cũng không có liên hệ trực tiếp với Thiên La Viện.


Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn trong khoảng thời gian ngắn hiểu rõ tất cả chuyện này, này chỉ sợ không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ sợ Trương Tự Minh đã sớm tiềm phục ở Thái Kinh, chuẩn bị cho sự tình ngày hôm nay.


Nếu thật là như thế, cái chết của sứ thần hẳn có liên hệ trực tiếp với Trương Tự Minh.
- Ta dẫn Uyển Nhiên về nhà trước.
- Ừm, Uyển Nhiên, ngươi về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.
Uyển Nhiên áy náy nói ra:
- Vâng, Dạ Côn ngươi cũng phải cẩn thận một chút.
- Ừm.


Nhìn vợ chồng hai người rời đi, Dạ Côn đứng tại chỗ, lập tức ngồi ở bên cạnh suy nghĩ.
Trương Tự Minh là Kiếm Đế, liệu y có giết sứ thần Cổ U hay không.
Nếu quả như thật là y, y nhất định có thể giả tạo hiện trường giết người tốt hơn, thậm chí có thể lưu lại thứ gì để hãm hại mình.


Dù sao cơ hội khó được.
Thế nhưng lại không có, Trương Tự Minh tựa hồ chỉ muốn mình thừa nhận đêm qua đi nơi nào.
Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với Hoa Sa La?
Hoa Sa La đợi tại Thái Kinh, đúng là có quá nhiều biến số, từ sau khi nàng đến, liền phát sinh đủ loại chuyện.


Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, vẫn là trở về đi...
Hôm nay là ngày đầu tiên của đại bá, hẳn còn phải cùng phụ mẫu vào cung gác đêm.
Mới vừa bước ra nha môn, Dạ Côn cũng cảm giác người Thái Kinh xung quanh có điểm gì là lạ.
Ánh mắt ấy tựa hồ mang theo sự hoài nghi.


Dạ Côn tựa hồ có thể cảm giác được một điểm thâm ý khác, chuyện tra hỏi hôm nay cũng không phải cần kết quả.
Mà chỉ muốn khiến người Thái Kinh bắt đầu hoài nghi mình.
Nếu như lại "trợ giúp" một thoáng...
Người Thái Kinh vô cùng thích bát quái.
Trước bôi xấu thanh danh của mình...


Dạ Côn thở dài một hơi, những người này thật đúng là rất có vài phần bản sự, lần này xem như gặp phải địch thủ.
Mặc dù có người hoài nghi Dạ Côn, nhưng cũng không phải toàn bộ, dù sao danh vọng trước kia vẫn còn, không thể bởi vì ban đêm đi ra một chuyến liền hoài nghi, người ủng hộ không ít.


Cho nên hiện tại đối với lời giải thích của Dạ Côn có chút lưỡng cực hóa, đều mang ý kiến khác biệt.
Chờ Dạ Côn về đến nhà, vừa vặn trông thấy Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng ngồi ở trong đại sảnh lo lắng chờ đợi.


Kỳ thật Dạ Minh biết chuyện của nhi tử, thế nhưng Dạ Tư Không nói, chuyện này hai người đều phải tránh hiềm nghi, miễn cho bị người khác nói lời ong tiếng ve.


Dạ Tư Không còn bảo Dạ Dương đi dự thính, cũng gọi Thái Tử tới, liền chủ thẩm cũng đổi, rõ ràng ý đồ bảo đảm Dạ Côn mãnh liệt đến dường nào.
- Côn Côn, thế nào?
Đông Môn Mộng nhanh chóng dò hỏi.
Dạ Côn lắc đầu:
- Mẫu thân, không sao.


- Thiên La Viện đứng hàng lão bát thế mà trở về Thái Kinh mật tra, việc này có vấn đề!
Dạ Minh thấy nhi tử không có việc gì, cũng yên lòng, âm u nói ra.
- Cha, con cũng cảm thấy việc này có chút kỳ quái, Trương Tự Minh kia khẳng định đã trở về Thái Kinh từ sớm.


- Côn Côn, bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, bây giờ con xem như đứng tại nơi đầu sóng ngọn gió, tuyệt đối không nên lưu lại nhược điểm gì.
Dạ Minh trầm giọng căn dặn, Thái Kinh hiện đang xuất hiện rất nhiều thế lực, mục tiêu những thế lực này đều là Dạ Côn.


Địch ở trong tối, Dạ Côn ở ngoài sáng, tình huống rất bất lợi đối với Dạ Côn.
- Hôm nay nháo trò như thế, đối với người Thái Kinh mà nói... trong lòng khẳng định là dao động, nếu như xảy ra một lần nữa, chỉ sợ...


Dạ Minh bổ sung một câu, đối phó một người... đầu tiên là phải bôi xấu thanh danh của người đó, mất đi thành tín, như vậy cho dù người kia làm gì cũng sẽ không đúng.
Tựa như Trưởng Tôn Ngự trước đó, mất đi thành tín liền hoàng vị cũng bị mất, càng đừng nói chuyện khác.


- Cha, yên tâm đi, con sẽ cẩn thận.
Dạ Côn không dám khinh thường, dù sao lúc này kẻ địch không phải tôm tép, mà là cự ngạc.
Đông Môn Mộng vỗ mạnh cái bàn một cái, khiến hai cha con đều giật nảy mình.
- Đều bắt lại ép hỏi! Không tin không nói!


Đông Môn Mộng khẽ hừ một tiếng, rõ ràng bị tức không nhẹ, định dùng vũ lực đến giải quyết việc này.
Dạ Minh cùng Dạ Côn liếc nhau, nếu như vũ lực có thể giải quyết, sớm đã làm như vậy.
- Mẫu thân, không cần lo lắng, coi như lần này là con lịch luyện đi.


Dạ Côn khẽ cười nói, mặc dù thực lực của mình rất mạnh, không ai có thể rung chuyển, thế nhưng mưu kế vẫn phải luyện một chút, đối với mình vẫn có chỗ tốt.
- Côn Côn đừng sợ, có mẫu thân ở đây, ai dám động đến con, mẫu thân liều mạng với y!


Trong lòng Dạ Côn rất ấm áp, có một câu nói kia của mẫu thân, nhi tử chịu bao nhiêu ủy khuất cũng đáng.
- Mẫu thân, người lúc nào đạt đến tam đoạn vậy?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Trước đó không lâu a.
- Cái gì? Tam đoạn?
Dạ Minh kinh hô một tiếng.