Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 595: Ngươi Sẽ Hối Hận

Trong lòng Đinh Tử Phổ tức giận căm phẫn, tên đầu trọc này thế mà thật vẽ ra được.
Thậm chí còn nói một câu đáng giận như vậy, dù sao bức họa này của lão tử phải mất một năm mới vẽ ra.


Ngươi chỉ dùng thời gian hai nén nhang liền vẽ ra tới, thậm chí con tốt hơn, chênh lệch như vậy khiến Đinh Tử Phổ không thể tin được.
Đây còn là người sao? Ngươi không thể làm những việc con người chỉ có thể làm sao?!


Trong lòng mọi người cảm thán không thôi, thế mà khiến sát thủ chi chủ thổ huyết, Dạ Côn thật quá lợi hại, này trong lúc vô hình đả thương người, đúng là còn lợi hại hơn Thánh Nhân.


Hoa Sa La lúc này cũng là kinh ngạc tán thán, không ngờ Dạ Côn còn có thiên phú ở phương diện này, tên Đinh Tử Phổ kia hoàn toàn không phải đối thủ, thậm chí còn bị tức đến thổ huyết.
Dù sao tên sát thủ chi chủ này cũng có thực lực Kiếm Đế a.


Muốn bức Kiếm Đế thổ huyết, vậy phải mạnh đến cỡ nào.
Nói đùa, Côn ca đàn một khác đều có thể khiến cho trung phẩm Kiếm Tôn Thánh Thiên Chiến thổ huyết, Kiếm Đế quá đơn giản.
- Sát thủ chi chủ, đừng vội thổ huyết, đến xem bức họa của ta trước đã.
Dạ Côn chắp tay cười nói.


Đinh Tử Phổ nghe vào trong tai, lại nhìn biểu tình của Dạ Côn, miệng lần nữa tuôn ra một ngụm máu tươi.
Phốc!!!
Sát thủ chi chủ thế mà nhị liên phun ra!
Một màn này quá kinh khủng!
Dạ Côn cũng không nghĩ tới, một tên Kiếm Đế, thế mà bị mình chọc giận đến thổ huyết, còn phun hai lần.


- Dạ Côn, nói bức họa này một chút đi.
Dạ Tư Không khẽ cười nói, đứa tôn nhi này, quá lợi hại.
Dạ Côn chắp tay, hướng phía mọi người nói:
- Bức họa này tên là Thái Kinh Thượng Hà Đồ.
Được rồi, kỳ thật Côn ca có sao chép, chẳng qua là đổi một cái tên mà thôi.


Nghe tên của bức họa, không ít người cảm thấy vừa ý, rất là thích hợp.
Mà bên trong bức họa thể hiện sinh hoạt hàng ngày của người Thái Kinh, nếu như nói bức Thanh Bắc Đồ của Đinh Tử Phổ tốt, như vậy Thái Kinh Thượng Hà Đồ càng thể hiện hoàn mỹ cuộc sống của mọi người ra hơn.


Nhân vật trong bức họa sầu bi vì sinh hoạt, thiếu gia ăn chơi cầm lồng chim mang theo gia phó hung hăng càn quấy, tất cả đều chân thật như vậy.
- Tốt!
Dạ Dương đột nhiên nói một tiếng.
Dạ Côn nhìn về phía nhị bá, không ngờ nhị bá quan hệ không tốt thế mà nói một tiếng tốt.


Đừng hiểu lầm, Dạ Dương nói là vẽ xong.
Bách quan cũng bắt đầu nghị luận lên, dồn dập bàn luận, thậm chí lần nữa lau mắt mà nhìn Dạ Côn, không nghĩ tới Dạ Côn thực lực bất phàm, ngay cả họa đạo cũng đạt đến thần cấp.
Bức họa này đã đạt đến mức độ không ai bằng!


- Sát thủ chi chủ, xin chỉ điểm một chút.
Dạ Côn cười nói.
Đinh Tử Phổ đi đến trước bức họa của Dạ Côn, không tin tìm không ra chỗ thiếu hụt.
Thế nhưng Đinh Tử Phổ tìm tới tìm lui một hồi, phát hiện so với bức họa này, tác phẩm của mình giống như đệ đệ vậy, hoàn toàn bị nghiền ép.


Dạ Côn nhàn nhạt hỏi:
- Vẫn không tìm ra sao? Ta đã cố ý lưu lại một chỗ.
Đinh Tử Phổ nghe xong gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Côn.
Phốc!
Một ngụm máu này trực tiếp phun lên bức tranh, nhuộm đỏ tuyệt tác vừa mới hoàn thành.


Dạ Côn thế mà còn nói cố ý lưu lại một chỗ để cho mình tìm! Thế nhưng mình căn bản không tìm được!
Mình thật kém như vậy sao? Chỗ thiếu hụt như thế lại không tìm ra được?
Côn ca chỉnh Kiếm Đế phun máu ba lần, đã được tính là chuyện xưa nay chưa từng có.


Nhìn bức họa bị nhiễm máu tươi, Dạ Côn không thèm để ý.
Thế nhưng người yêu hội họa lại để ý, đây chính là tuyệt phẩm họa tác! Ngươi thế mà phun máu!
Đây chính là ghen ghét, sợ bức họa này hiện thế, thanh danh Họa Thánh của ngươi liền không còn...


- Nghe nói bức họa thêm máu, sẽ càng tốt hơn.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Đinh Tử Phổ nắm thật chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng đã đạt đến đỉnh điểm, hận không thể cắt đầu Dạ Côn xuống.
Lúc này Dạ Tư Không nói chuyện:


- Sát thủ chi chủ, ngươi cảm thấy bức họa của Dạ Côn thế nào?
Nói như thế rõ ràng là cố ý.
Đinh Tử Phổ thầm nghĩ không hổ là người một nhà, lau máu tươi nơi khóe miệng, Đinh Tử Phổ chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân đại phúc, có tôn tử như thế.


Câu nói này chính là chấp nhận mình đã thua.
- Đúng vậy.
Dạ Tư Không khẽ cười nói.
Đinh Tử Phổ lắc lắc tay áo, tựa hồ chuẩn bị trở về vị, thế nhưng Dạ Côn nói ra:
- Sát thủ chi chủ, hình như ngươi quên một chuyện rồi.


Đinh Tử Phổ quay đầu liếc mắt nhìn Dạ Côn, tựa hồ muốn nói, ngươi còn muốn làm gì?!
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, hiện tại mình thắng, nếu như vừa rồi y thắng, chỉ sợ hiện tại đã làm khó dễ đi.
- Sát thủ chi chủ các hạ, ngươi còn chưa thực hiện lời hứa.


Dạ Côn từ tốn nói, ngươi tưởng rằng ta đang nói đùa với ngươi ư?
Ở trước mặt Côn ca, liền không có nói đùa!
Đinh Tử Phổ trầm mặt nhìn về phía Dạ Côn, phảng phất đang nói cho Dạ Côn, nên có chừng có mực.
Nhưng mà Dạ Côn không quan tâm, vẫn chăm chú nhìn:


- Đông U sát thủ chi chủ đại danh đỉnh đỉnh, ra tay đánh cược với tiểu bối xong muốn quỵt nợ sao?
- Ta...
Gân xanh trên người Đinh Tử Phổ đều nhảy ra ngoài.
Dạ Côn nhìn bức họa của mình, từ tốn nói:
- Dựng ngược coi như xong, ăn đi, bức tranh thật tốt đều bị ngươi hủy.


- Dạ công tử, ngươi chắc chắn muốn làm như thế sao?
- Dĩ nhiên, ngươi nhìn ta có giống như là đang nói đùa không?!
Dạ Côn lạnh giọng nói ra.
Đinh Tử Phổ hướng phía Dạ Tư Không chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân...
Dạ Tư Không lúc này từ tốn nói:


- Đổ ước chính là đổ ước, ngươi nói với bản hoàng cũng vô dụng, vẫn phải được Dạ Côn đồng ý.
Đinh Tử Phổ đã hiểu, Dạ gia các ngươi chính là muốn ta tức chết!
- Dạ Côn! Ta là sát thủ chi chủ!


- Vừa mới không biết ai nói, chỉ cần thua, vị trí sát thủ chi chủ cũng không cần nữa, hiện tại lại lấy ra thân phận sát thủ chi chủ, thật khiến bọn tiểu bối thổn thức không thôi.
Dạ Côn nói thế xem như triệt đệ vạch mặt với Đinh Tử Phổ, không ngờ hôm nay lại thua ở trong tay một tên tiểu tử trọc đầu


- Ăn trước đi, chuyện kia chúng ta sẽ từ từ tính đến.
Dạ Côn vượt qua Hỏa Vân Phần Thiên, chuyện này kiến Đinh Tử Phổ dừng một chút, còn tưởng rằng Dạ Côn muốn tới uy hϊế͙p͙ mình.
Thế nhưng Dạ Côn không có, chỉ là thu Thần Kiếm lại, Côn ca còn không đến mức như thế.


Huống hồ hiện tại gia gia cũng không có lên tiếng, tựa hồ muốn mình tới xử lý, vậy chỉ dùng Côn thức phương pháp tới xử lý là được.


Tất cả mọi người không dám phát ra âm thanh, dù sao người ta cũng là lão đại sát thủ Đông U, không thể đắc tội với lão đại, bằng không sẽ bị bọn sát thủ điên cuồng trả thù.
- Chờ gì nữa, chờ ta cho ngươi ăn sao?
Lúc này Dạ Côn hùng hổ dọa người, mảy may không lui bước.


- Dạ Côn, đừng tưởng rằng ngươi rất lợi hại! Đắc tội ta không có quả ngon để ăn!
Đinh Tử Phổ nhẹ giọng quát.
- Ồ? Tựa hồ ngươi không có ý định ăn, liền vị trí đều không muốn lui... làm người nếu như thất tín, chỉ sợ sẽ không tốt.
Dạ Côn từ tốn nói.


Đinh Tử Phổ xem thường, từ tốn nói:
- Ngươi còn chưa đến mức có thể ra lệnh cho sát thủ chi chủ, nên nhìn rõ thân phận của mình.
- Lời đã nói đến thế, ta cũng cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không trân quý, tiếp theo... ngươi sẽ hối hận!