Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 593: Cược Thần Kiếm Của Ngươi

Nghe Đinh Tử Phổ nói, tất cả mọi người liền hít sâu một hơi, thế mà dùng địa vị sát thủ chi chủ tới đánh cược.
Y điên rồi sao?!
Tên con rể kia quan trọng như vậy sao, khiến cho y hành động như vậy...
Đây thật là con rể à.


Dạ Côn cũng rất nghi hoặc, vì một đứa con rể, không đến mức liều mạng như vậy chứ, đánh cược cả tiền đồ.
- Vậy nếu như ta thua thì sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Đinh Tử Phổ cười khẽ một tiếng:
- Nếu như Dạ công tử thua, đòi mạng ngươi sợ là Thánh Nhân không cho, vậy giao ra Thần Kiếm đi.


Vừa dứt lời, toàn trường lần nữa nghị luận ầm ĩ, tiền đồ đổ Thần Kiếm.
Thoạt nhìn tựa hồ là đổ ước bình đẳng, thế nhưng Thần Kiếm rất khó thu được, đồng dạng vị trí sát thủ chi chủ kia cũng không dễ có được.


Cả hai đều không khác mấy, một cái là lực lượng cá nhân, một cái là lực lượng thống trị, lực lượng thống trị tựa hồ càng mê người hơn.
Dạ Tư Không nhấp rượu, không nói gì, tựa hồ giao chuyện này cho Dạ Côn xử lý, hoàn toàn tín nhiệm.


Dạ Côn trầm mặc một chút, một ma sát chiếc nhẫn trong tay, uy áp Hỏa Vân Phần Thiên lập tức buông xuống, chuyện này kiến Đinh Tử Phổ sầm mặt lại, tưởng rằng Dạ Côn thẹn quá hoá giận, muốn giết y.
Một đạo ánh lửa từ bên ngoài bay vào, rơi vào trong tay Dạ Côn.


Dạ Côn cắm Hỏa Vân Phần Thiên vào mặt đất, hướng phía Đinh Tử Phổ nói ra:
- Cược, nhưng ngươi còn phải đáp ứng ta một cái điều kiện.
- Điều kiện gì?
Đinh Tử Phổ thở dài một hơi, dù sao đang ở dưới mái hiên nhà người ta, bị giết cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.


- Còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó lại nói, yên tâm, sẽ không mất mạng.
Đinh Tử Phổ trầm tư một chút, cân nhắc lợi và hại trong đó, cũng tò mò vì sao Dạ Côn sẽ tiếp nhận, chẳng lẽ hắn có tuyệt chiêu gì?
Không, tên này nhất định đang cố làm ra vẻ bí ẩn, muốn dọa lui mình.


Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, loại trò xiếc này cũng dám lấy ra dùng.
- Được!
Theo Đinh Tử Phổ đáp ứng, mọi người không dám thở mạnh một tiếng, nếu như Dạ Côn giao Thần Kiếm ra, thực lực liền sẽ giảm bớt đi rất nhiều, không có lợi hại như trước kia.


Địa vị ở trong Dạ gia nhất định sẽ bị giảm xuống, trong mắt của đám quần thần, Dạ Côn được Thánh Nhân thưởng thức, đều là bởi vì trong tay có Thần Kiếm.
Không có Thần Kiếm, Dạ Côn liền sẽ ngã xuống thần đàn.


Nhưng mà mọi người lại không biết, Thần Kiếm đối với Dạ Côn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, thậm chí nó chẳng qua là một món đạo cụ tăng bức cách cho Côn ca mà thôi.
Lại nói, Côn ca sẽ thua sao? Tuyệt đối không thể thua.


Trong lòng Dạ Tư Niên cũng bật cười, nếu như vị đường đệ này mất đi Thần Kiếm, đối với mình mà nói cũng là một chuyện tốt, miễn tranh đoạt hoàng vị với mình.
Mà Đinh Tử Phổ ở bên ngoài là cái sát thủ chi chủ, nhưng y còn có một thân phận khác, đó chính là Họa Thánh.


Đạt đến cảnh giới nhất họa khó cầu.
Bằng không thì Đinh Tử Phổ sao có thể đưa ra yêu cầu so vẽ, không có một chút tự tin, y sẽ không làm như vậy.
Dạ Tư Không nhẹ nhàng đặt chén rượu xuống:
- Nếu đã quyết định, vậy thì bắt đầu đi.


Dạ Côn đã tính trước, đứng chắp tay nhìn Đinh Tử Phổ, Hỏa Vân Phần Thiên cắm ở giữa hai người, tản ra Thần Kiếm oai.
Bách quan xung quanh thở dài, đây chính là Thần Kiếm đó, nói lấy ra cược liền lấy ra cược, đúng là phá của mà...


Nếu bị thua, không chỉ mất Thần Kiếm, mà còn mất mặt mũi Thái Kinh, Thánh Nhân cũng không ngăn cản một chút... thế mà còn để bọn hắn bắt đầu, thật không biết Thánh Nhân nghĩ như thế nào.
-Sát thủ chi vương, mời.
Dạ Côn từ tốn nói.
- Là sát thủ chi chủ!
- Ách... khác nhau ở chỗ nào sao?


- Được rồi, tùy ngươi...
Đinh Tử Phổ cũng không muốn tranh chấp với Dạ Côn.
Dạ Minh ngồi một bên cũng không có để ở trong lòng, yên lặng ăn uống, thế nhưng rơi ở trong mắt Đinh Tử Phổ, đó chính là từ bỏ...
Càng khiến cho Đinh Tử Phổ tự tin không thôi.
- Bày bàn.
Đinh Tử Phổ từ tốn nói.


Tào công công nhìn về phía Dạ Tư Không, Dạ Tư Không giơ tay lên, lúc này Tào công công mới đi an bài.
Dù sao ở trong đại điện, chỉ có Dạ Tư Không mới có thể quyết định mọi chuyện.
Mấy tên thái giám bưng mấy cái bàn đến ghép thành một cái bàn dài.


Mà trong lòng bàn tay Đinh Tử Phổ lóe lên, một quyển vẽ xuất hiện, lập tức trải rộng ra.
Mọi người nhịn không được đứng dậy nhìn một chút, dù sao đây chính là xuất từ tay Họa Thánh.


Nhưng kỳ thật có rất nhiều người không biết thân phận Họa Thánh của Đinh Tử Phổ, dù sao người ta là Đông U sát thủ chi chủ, cũng không ở tại Thái Kinh.
Theo bức tranh trải rộng ra, một cổ khí tức mãnh liệt lập tức từ trong bức họa phát ra.


Chỉ mới nhìn sơ qua đã biết bức họa này không đơn giản, muốn đạt đến loại cảnh giới này, cấp bậc nhất định đã ở phía trên đại sư.
Dạ Côn nhìn bức họa một chút, cảm giác đúng là vẽ tốt, khó trách dám đánh cược với mình.
Dạ Côn nhịn không được cười khẽ.


Đinh Tử Phổ nhìn Dạ Côn thế mà cười, nhất định là cười thảm, thấy chính mình vẽ như thế, đã từ bỏ... dùng nụ cười để che giấu đau đớn trong lòng.
Mang theo tự hào, Đinh Tử Phổ chỉ bức họa từ tốn nói:


- Bức Thanh Bắc Đồ này là ta vẽ vào tháng trước, thể hiện ra trạng thái sinh hoạt giản dị nhất, đây chính là bức họa ta cảm thấy đỉnh phong nhất trong số những bức họa ta đã vẽ.


Mọi người nhìn thấy bức họa dài đến bốn trượng cũng là kinh ngạc tán thán, bình thường vẽ tranh sẽ dùng dã thú để diễn tả khí thế khoáng đạt, nhưng bức họa này lại dùng người làm gốc, thể hiện ra một mặt bình thường nhất, nhưng loáng thoáng lại để lộ ra một cỗ khí thế nhàn nhạt.


Chỉ sợ trong lúc vẽ đã dung nhập vào Kiếm Đế chi uy.
Nếu như người bình thường mô phỏng lại, khẳng định sẽ không có khí thế này.
Dạ Côn nhìn bức họa trước mặt, đột nhiên nhớ tới một bộ danh họa, Thanh Minh Thượng Hà Đồ.


Cảm giác có một chút mùi vị như vậy, nhưng ý cảnh bức họa này còn thiếu sót một chút, nhân vật khắc hoạ cũng không tệ, thế nhưng nếu như xem kỹ, biểu lộ tựa hồ có hơi cứng đờ, không đủ sinh động.
Dạ Côn khẽ cười nói:


- Sát thủ chi chủ, bức Thanh Bắc Đồ này quả thật lợi hại, nhưng trong mắt của ta, lại thiếu một vị.
- Thiếu một vị? Ha ha ha... ta ngược lại muốn nghe xem, ngươi nói là thiếu một vị nào?
Đinh Tử Phổ cất tiếng cười to, thật đúng là tiểu nhi dốt nát.
Dạ Côn cười cười, nhìn bức tranh từ tốn nói:


- Nhân tình vị.
Dạ Côn vừa nói thế, người ở chỗ này lập tức an tĩnh lại, thậm chí có mấy người hứng thú tới nhìn bức họa.
Nghe Dạ Côn nói, tựa hồ có chút đạo lý.
Mà Đinh Tử Phổ nghe xong sắc mặt hơi đổi một chút, âm u nói ra:
- Ngươi biết cái gì gọi là họa không?!


- Sát thủ chi chủ đừng tức giận, một bức tranh có chút thiếu hụt là chuyện bình thường.
Dạ Côn nhếch miệng cười nói, rõ ràng là đang châm chọc Đinh Tử Phổ, là người đều có thể nhìn ra.
Đinh Tử Phổ bị tức không nhẹ, bức họa của mình làm sao có khuyết điểm!


- Vậy kính xin Dạ công tử chỉ bảo một chút!
Đinh Tử Phổ lạnh giọng nói ra.
Dạ Côn vòng quanh bức tranh, dáng vẻ mang theo hơi thở của thư sinh.
Đột nhiên, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng:


- Sát thủ chi chủ, ngài đến xem, nụ cười của những người bên trong bức họa này cứng đờ, không cân đối với động tác thân thể, nếu là sinh hoạt, vậy nên có hỉ nộ ái ố chi tình, ngài vẽ quá tốt đẹp, đây chẳng qua là hình ảnh trong tưởng tượng của ngươi mà thôi.