Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 590: Một Chưởng

Dạ Côn nhìn đại bá cùng nhị bá, phát hiện quan hệ bọn họ càng ngày càng cứng.
Dạ Tư Niên bên cạnh không nói gì.
Tựa hồ đang nghĩ đến vấn đề của mình.
Dạ Dương khẽ hất tay của Dạ Trùng, từ tốn nói:
- Chú ý hình ảnh!
- Phi!
Dạ Trùng khinh thường một tiếng.


Dạ Côn cảm giác, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện, nội bộ không ổn định như thế.
Thế nhưng quay đầu ngẫm lại chuyện của Thương Minh, mình đang muốn tìm y điều tra, y liền xảy ra chuyện.
Chuyện này quá trùng hợp đi.


Chẳng lẽ có người không muốn mình biết thân phận của Thương Minh? Hay là nói chuyện này là do nữ hoàng làm?
Người làm chuyện này, khẳng định là cao thủ.
- Hồn Thí Thiên, ngươi đến nói một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao chưởng viện lại như vậy?
Dạ Tư Không trầm giọng hỏi.


Hồn Thí Thiên chắp tay, mang theo ngữ khí hư nhược nói ra:
- Ta cùng chưởng viện đang điều tra Mê Vụ Sâm Lâm thì bị người tập kích.
Dạ Côn nghe xong sầm mặt lại, huyện Thái Tây lại có cao thủ như vậy, có thể đánh chưởng viện thành cái dạng này?
- Mê Vụ Sâm Lâm?


Dạ Tư Không nghi ngờ hỏi, lập tức tiếp tục hỏi:
- Vì sao chưởng viện đột nhiên muốn đi Mê Vụ Sâm Lâm?
- Không biết.
Hồn Thí Thiên lắc đầu.
- Người tập kích ngươi như thế nào?
Dạ Tư Không thấp giọng hỏi.


- Che mặt, thấy không rõ tướng mạo, người này dùng một chưởng liền hạ gục chưởng viện, thực lực hùng hậu.
- Chưởng
Mọi người nghe xong đều có chút kinh ngạc, tại Huyền Nguyệt đại lục, mạnh nhất là kiếm.
Tục ngữ có nói, không sử dụng kiếm, uy lực nhỏ một nửa.


Nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua, có ai nổi danh về chưởng pháp, hơn nữa một chưởng liền có thể đánh bại chưởng viện.
- Người này chỉ dùng một chưởng bình thường liền đánh gục chưởng viện.
Hồn Thí Thiên lại cường điệu một câu, bình thường...


Cái này đã sắp sánh bằng với một quyền bình thường của Côn ca.
- Vì sao ngươi lại không có việc gì?
Dạ Dương hướng phía Hồn Thí Thiên nhàn nhạt hỏi.
- Bởi vì y để ta chuyển lời cho các ngươi.
- Lời gì?
Dạ Côn vội vàng hỏi.
- Cẩn thận!


Hai chữ này tùy tiện đến cỡ nào, nhưng cũng biểu hiện ra người này cuồng vọng, thế mà bảo Dạ gia cẩn thận!
Bất quá người ta quả thật có vốn liếng như thế, nhìn Thương Minh nằm đó liền biết.


Dạ Côn cảm giác manh mối của mình đã bị đứt, xem bộ dạng của Thương Minh, không biết sẽ hôn mê tới bao lâu.
Hơn nữa người đả thương Thương Minh lại cuồng như thế, ném ra hai chữ cẩn thận!
Đúng là không có để Côn ca vào mắt.


Thương Minh không đợi ở bên trong Thiên La Viện, thế mà chạy đến loại địa phương như Mê Vụ Sâm Lâm, đi làm gì chứ...
- Chưởng viện xảy ra chuyện như vậy, trong lòng ta cũng rất bi thống.
Dạ Tư Không thì thào nói ra.
Dạ Tư Niên cung kính nói ra:


- Gia gia không cần quá thương tâm, chưởng viện có thể sẽ từ từ hồi phục
- Chưởng viện cũng là vì Thái Kinh nên mới như vậy, làm cho người bội phục.
Dạ Dương chắp tay, biểu đạt một chút tâm tình lúc này, Dạ Côn nhìn thấy đều muốn trợn trắng mắt, không diễn kịch sẽ chết sao...


Dạ Tư Không hướng phía Hồn Thí Thiên hỏi:
- Trạng huống của ngươi vẫn ổn chứ?
- Đa tạ Thánh Nhân quan tâm, ta đây là bệnh cũ tái phát.
Hồn Thí Thiên chắp tay, trong lòng lo lắng, sợ là không còn sống lâu được nữa, thời gian một năm này qua thật nhanh.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra:


- Bản hoàng sẽ dốc toàn lực chữa trị cho chưởng viện.
Hồn Thí Thiên chắp tay:
- Thánh Nhân hồng phúc.
- Ngươi cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi sớm đi, để Thương Minh ở trong cung chữa bệnh.
- Thánh Nhân, hay là đặt ở Thiên La Viện đi.
Hồn Thí Thiên nhẹ nói ra.


Hồn Thí Thiên vừa dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía y.
Hồn Thí Thiên nói rõ lí do:
- Thương Minh thân là chưởng viện, mặc dù xảy ra chuyện, nhưng cũng nên trở lại Thiên La Viện, Thiên La Viện mới có thể an tâm, dù sao chuyện hôm nay, ngày mai sẽ truyền đi.


Ở trong hoàng cung không có cái gọi là bí mật, chỉ cần bị cung nữ thái giám nhìn thấy, khẳng định sẽ truyền đi.
Thương Minh bị Hồn Thí Thiên mang về, đã có người nhìn thấy, chỉ sợ hiện tại đã truyền ra ngoài.


Nếu như Thương Minh thụ thương ở lại trong cung, như vậy Dạ Tư Không liền sẽ bị nghi kỵ, nếu như Thương Minh xảy ra chuyện ở trong cung, Dạ Tư Không liền phải cõng cái nồi này, dù sao người người đều biết, Thương Minh không hợp với Thánh Nhân.
Dạ Minh chắp tay nói ra:


- Thánh Nhân, đưa chưởng viện đến Thiên La Viện thì tốt hơn.
- Lão tam nói rất đúng.
Dạ Dương cũng tán thành điểm này.
Dạ Tư Không nghe xong dừng một chút, lập tức nói ra:
- Đã như vậy, vậy liền đặt ở trong Thiên La Viện trị liệu đi, bản hoàng phái y quan tốt nhất đến cứu chữa.


- Tạ Thánh Nhân thông cảm.
Hồn Thí Thiên chắp tay nói ra.
Dạ Côn cảm giác không thích hợp, Hồn Thí Thiên làm sao lại kiên trì như thế?
Xem ra phải tìm cơ hội hỏi Hồn Thí Thiên một chút.
Hồn Thí Thiên rất nhanh mang Thương Minh đi.


Dạ Côn cũng chú ý đến biểu lộ của gia gia, nhưng cũng không có phát hiện được gì, gia gia quá cảnh giác.
- Thương Minh thụ thương ở bên ngoài, chuyện này không tầm thường.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra.
Dạ Tư Niên chắp tay:


- Gia gia, chưởng viện thụ thương, ánh mắt tất cả mọi người đều đặt ở trên người gia gia, dù sao chưởng viện bất hòa với gia gia, người Thái Kinh đều biết.
Dạ Tư Không đồng ý với lời của Dạ Tư Niên:
- Cho nên chúng ta nhất định phải bắt hung thủ lại.
- Gia gia, để con trở lại huyện Thái Tây đi.


Côn ca lại thử dò xét.
Dạ Minh một bên phụ họa nói ra:
- Cha, để Côn Côn trở về huyện Thái Tây tọa trấn cũng tốt.


- Chuyện Thái Kinh còn chưa giải quyết, Thiên Trạch bên kia phải nói rõ lí do, ngày mai ta sẽ nói ở trên dạ yến, tranh thủ thời gian giải quyết chuyện Thiên Trạch, bằng không lại phải kéo Côn Côn ở lại Thái Kinh.
Nghe gia gia nói thế, trong lòng Dạ Côn cũng không cảm thấy có gì sai, nhưng sự tình thực sự quá quỷ dị.


- Được rồi, đều trở về đi.
Dạ Tư Không trầm giọng nói ra, vẻ mặt không tốt.
Mọi người chắp tay, lập tức rời đi.
Mà Dạ Tư Không cũng trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Tố Vận nằm trên giường cũng không có nghỉ ngơi, nhìn Dạ Tư Không trầm mặt ra ngoài, lại trầm mặt trở về, nghi hoặc hỏi:


- Thánh Nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?
- Thương Minh bị tập kích.
- Tất cả mọi người sẽ tưởng rằng Thánh Nhân ngươi làm.


Tố Vận thật đúng là trực tiếp, có lẽ đây chính là nguyên nhân Dạ Tư Không dần dần xem trọng Tố Vận đi, mặc dù nữ nhân này rất có tính mục đích, thế nhưng tại phương diện này vẫn rất tuyệt.
Dạ Tư Không dưới sự hầu hạ của cung nữ cởi bỏ quần áo, sau đó nằm ở bên cạnh Tố Vận:


- Ừm.
- Có biện pháp không?
- Không có cách nào.
- Vậy liền ngủ đi.
Tố Vận từ tốn nói.
Dạ Tư Không chậm rãi nhắm mắt lại, tự hỏi.
Tố Vận bên cạnh cũng giống như vậy, một đêm này Thái Kinh không bình tĩnh.


Tin tức Thương Minh thụ thương quả nhiên rất nhanh liền truyền ra ngoài, nguyên bản Thái Kinh lâm vào hắc ám tựa hồ lại trở nên sáng lên.
Nhất là khu thành bắc, nhà quan viên đều có ánh sáng.
Nghe thấy Thương Minh bị tập kích, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là... Thánh Nhân làm.


Lúc này Hoa Sa La cũng nhận được tin tức, ánh mắt hơi hơi tản ra hàn quang.