Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 583: Hình Như Có Chút Vấn Đề

- Vâng, vậy lão nô sẽ không tiễn.
Tào công công chắp tay, thân người cong lại lui ra.
Dạ Côn nhìn Tào công công rời đi, ánh mắt hơi nhíu, mang theo một chút chột dạ, Dạ Côn đi đến Ngự Hoa Viên.
Hoàng cung rất lớn, Dạ Côn cũng không biết Ngự Hoa Viên ở nơi nào, một đường hỏi tới.


Đi nửa canh giờ, rốt cục đến Ngự Hoa Viên, đây là lần đầu tiên hắn tới.
Ngự Hoa Viên cảm giác không tệ, thế mà còn giam giữ một vài dị thú quý hiếm, Trưởng Tôn Ngự thật biết cách hưởng thụ.
Yên lặng đi trên đường đá, Dạ Côn nhìn thấy gia gia cùng Thánh Hậu cách đó không xa.


Hai người ngồi ở trong đình, cho người ta cảm giác tương kính như tân, tựa hồ cũng không có nói chuyện gì, nhưng Dạ Côn cảm giác gia gia có hơi khác với trước kia.


Loại cảm giác này hình như bắt nguồn từ Thánh Hậu, trước kia gia gia không có xem Thánh Hậu như nữ nhân của mình, hiện tại lại mơ hồ có thể cảm nhận được.
Chuyện này Dạ Côn vẫn có thể nhìn ra.
Lúc này Dạ Tư Không cũng nhìn thấy Dạ Côn tới, khẽ cười nói:
- Côn Côn, tới rồi à.


Dạ Côn cũng lộ ra nụ cười, hiện tại còn không xác định, nhưng vẫn phải giữ lại một tia hoài nghi.
- Thánh Nhân, Thánh Hậu.
Dạ Côn ủi ủi, dù sao có người ở bên cạnh hầu hạ, Dạ Côn liền dùng tôn xưng.


Tố Vận nhìn đầu trọc trước mắt, mặc dù không nói gì, nhưng cũng gật đầu, xem như chào hỏi.
Dạ Tư Không đứng dậy, hướng phía Thánh Hậu nói ra:
- Nàng ngồi trước, ta cùng Côn Côn nói vài lời.
- Ừm.
Tố Vận nhẹ gật đầu.


Dạ Tư Không ra hiệu Dạ Côn đi theo, Dạ Côn hướng phía Thánh Hậu chắp tay liền rời đi.
Thánh Hậu làm sao lại đồng ý loại chuyện này, đúng là không thể tưởng tượng được.
Hai người đi sang một bên.
- Hỏi thế nào rồi?
Dạ Tư Không thấp giọng hỏi.
Dạ Côn nhíu chặt mày:


- Nữ hoàng rõ ràng là ngay tại chỗ lên giá, vô dụng.
Dạ Tư Không nghe xong hơi hơi híp mắt, chuyện này kiến Dạ Côn cảm giác thấy một cỗ mùi vị gian xảo.
- Nữ hoàng này tâm cơ rất sâu, Côn Côn con phải chú ý.
Dạ Tư Không nhắc nhở một tiếng.


- Con đã hiểu, gia gia, nếu chuyện bên này không có cách, con vẫn nên trở lại huyện Thái Tây đi, sự tình Mê Vụ Sâm Lâm không thể lơ là.
Dạ Tư Không lắc đầu:
- So sánh với Mê Vụ Sâm Lâm, chuyện Thiên Trạch càng trọng yếu hơn, nhất định phải biết mục đích lần này nữ hoàng tới.


- Đúng vậy, nữ hoàng này quả thật quá xảo quyệt.
Dạ Côn trầm thấp một tiếng.
- Cho nên không thể phớt lờ, trở về bồi bồi phụ mẫu thật tốt, sau khi đệ đệ con đến Ngũ Nhạc, cha mẹ con liền rất cô đơn.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Gia gia, con biết rồi.
- Vậy còn chuyện của Cổ U?


Dạ Côn lại bổ sung một câu.
- Chuyện Cổ U con không cần quan tâm, gia gia sẽ xử lý tốt.
- Vậy tôn nhi xin cáo lui.
Dạ Côn chắp tay.
Dạ Tư Không nhẹ gật đầu.
Rời khỏi Ngự Hoa Viên, Dạ Côn trầm tư một chút, gia gia không cho mình trở lại huyện Thái Tây, có phải có vấn đề hay không?


Hơn nữa lại hỏi mục đích nữ hoàng tới, nhìn như hợp tình hợp lý, thế nhưng sau khi nghe nữ hoàng nói, trong này liền có vấn đề rất lớn.
Chẳng lẽ gia gia thật đúng là một thành viên trong tổ chức thần bí mà nữ hoàng nói đến?


Xem ra phải đi tìm Thương Minh một chút, nếu nữ hoàng nói cho mình biết, nhất định là muốn để mình đi nghiệm chứng.
Nếu như xác định thân phận của Thương Minh, như vậy lời nói của nữ hoàng liền có độ tin cậy.


Trở lại phủ đệ, Dạ Côn mang theo tâm tình phức tạp đi vào, hiện tại màn đêm đã bắt đầu buông xuống, bất quá Dạ Côn chỉ nhìn thấy mẫu thân ngồi ở trong hành lang, Lăng tỷ đang bưng đồ ăn.
- Mẫu thân, cha đâu?
- Nhất định là đi dạo kỹ viện rồi.
Đông Môn Mộng nhẫn nhịn nghẹn miệng.


Dạ Côn cười khẽ một tiếng, tình cảm của mẫu thân và cha sao có thể thay đổi, hiện tại bọn họ là đang diễn kịch cho Thiên La Viện xem.
Nhưng mà dựa theo lời nói của Hoa Sa La, Thương Minh chỉ là đang nhìn Dạ gia có liên lạc với đám người kia hay không.


Có lẽ ở trong mắt Thương Minh, tất cả mọi người Dạ gia đều có vấn đề.
- Vậy mẫu thân không đi bắt sao?
Dạ Côn trêu chọc một tiếng.
- Không thèm đi, lãng phí khí lực của ta, Côn Côn, chúng ta ăn cơm thôi.
- Vâng.


Cha không ở trong nhà, Dạ Côn cảm giác mình có thể hỏi mẫu thân chuyện liên quan đến cha một chút.
Dù sao dựa theo lời Hoa Sa La nói, cha cũng không phải thân sinh.
Nếu như cha thật không phải thân sinh, liền có thể chứng minh Hoa Sa La nói là thật.
Thử máu, đó là không tồn tại, trên người cha vẫn chảy xuôi máu của Dạ gia.


Tâm cơ đám người này thật khủng bố, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho, nếu không phải Hoa Sa La, có quỷ mới biết những chuyện này.


Thậm chí đều cho rằng Thương Minh là người xấu, nhưng mà những chuyện Trưởng Tôn Ngự cùng Thương Minh làm đều là vì đại nghĩa... hiện tại nghĩ đến mấy lời di ngôn của Trưởng Tôn Ngự trước khi tự sát, trong lòng Dạ Côn có chút khác thường.


Có đôi khi thật hy vọng Hoa Sa La ngụy tạo mọi thứ, Trưởng Tôn Ngự vẫn là người xấu, như vậy mình là vì chính nghĩa thủ tiêu Trưởng Tôn Ngự.
Nhưng nếu như là thật, như vậy mình liền trở thành tay chân của người khác, bức chết một tên Thánh Nhân trung nghĩa.
- Côn Côn, làm sao vậy? Vẻ mặt khó coi như vậy?


Đông Môn Mộng nhìn nhi tử, lo lắng hỏi.
Dạ Côn giãn ra cười cười:
- Không có việc gì, chỉ là chuyện Thiên Trạch bên kia có hơi phiền toái, một thoáng không xử lý xong được, mà Mê Vụ Sâm Lâm vẫn phải xem chừng.
- Có đám Lưu Nhi tại, hẳn sẽ không có chuyện gì, yên tâm.


Đông Môn Mộng đã thấy qua thực lực của Diệp Lưu, còn có con mèo kia, chỉ cần không phải người rất lợi hại tiến đến, hẳn sẽ không xảy ra chuyện.
Dạ Côn suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, mình còn có chuyện phải làm, không thể thoát thân ra ngay được.


Chẳng lẽ bỏ mặc không quan tâm, đi thẳng về huyện Thái Tây?
Thế nhưng Dạ Côn không muốn nhìn thấy phụ mẫu, còn có đệ đệ, làm tay chân cho người xấu.
Chỉ cần có chứng cứ chứng minh gia gia là loại người này, như vậy nhất định phải nghĩ biện pháp.
- Vâng, mẫu thân, à mà sao người lại thích cha thế?


Dạ Côn tò mò hỏi, loại hỏi thăm này chậm rãi tiến hành, không thể để mẫu thân hoài nghi.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu như tiết lộ phong thanh, đánh rắn động cỏ sẽ không tốt.
- Là mẫu thân con bị mù.
Đông Môn Mộng ngạo kiều nói ra.


Thấy biểu tình kia của mẫu thân, Dạ Côn cười cười, nữ nhân a... lúc tức giận chính là như vậy, các ngươi không phải đang diễn trò sao? Làm sao diễn diễn, liền đầu nhập vào rồi.
- Mẫu thân, nói đi, cho nhi tử một chút kinh nghiệm làm hảo phu quân.


- Nếu Côn Côn hỏi, mẫu thân liền nói cho con biết, đầu tiên, phải nghe thê tử, thứ hai, vẫn là phải nghe thê tử, thê tử nói cái gì thì chính là cái đó.
Dạ Côn:...


Cũng may thê tử của mình đều nghe theo mình, chờ sau khi trở về, nhất định phải tiếp tục làm công tác tư tưởng, tuyệt đối không nên nghe mẫu thân hồ ngôn loạn ngữ.
- Mẫu thân, tại sao con cảm giác người không thích những huynh đệ kia của cha?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Đông Môn Mộng khẽ thở dài một tiếng:


- Côn Côn, mẫu thân cũng thử qua, nhưng mà vô dụng, mấy huynh đệ kia của cha con có thành kiến với mẫu thân, cha con cũng bởi vì chuyện này mới trở mặt với bọn họ.