Quả thật đứa bé này tới quá đột nhiên, khiến cho tất cả mọi người đều khϊế͙p͙ sợ.
Chuyện Thánh Hậu mang thai rất nhanh được truyền ra ngoài, trong hoàng cung... không có chuyện gì là bí mật cả.
Người Thái Kin nghe được tin tức này, có hơi ngoài ý muốn...
Hai chữ Thánh Hậu này tựa hồ hết sức lạ lẫm, ngày thường mọi người đều nói đến Thánh Nhân.
Nhưng lúc này Thánh Hậu thế mà mang thai, tiền triều Thánh Hậu mang thai hài tử của Thánh Nhân đương thời...
Quan hệ này tựa hồ có hơi loạn.
Dạ Côn mang theo tâm tình phức tạp, lần nữa đi vào Thỉnh Nhạc Phường.
Tiến vào biệt viện, trên đường đi cũng không có thị vệ làm khó dễ, Dạ Côn tiến vào hoa viên, lập tức nhìn thấy thân ảnh nữ hoàng, tựa hồ nàng đang đánh đàn.
- Dạ công tử lại tới.
Hoa Sa La nhẹ nói ra, mặc dù hai tay mảnh khảnh đặt ở trên dây đàn, nhưng cũng không có khảy đàn.
Dạ Côn cười nói:
- Nữ hoàng thật có nhã hứng.
- Tâm tình rất không tệ.
- Xin hỏi nữ hoàng vui vì chuyện gì?
Dạ Côn ngồi ở đối diện nữ hoàng tò mò hỏi.
- Vui vẻ cũng cần lý do sao?
Hoa Sa La chăm chú nhìn Dạ Côn nhàn nhạt hỏi.
Dạ Côn cười cười:
- Nữ hoàng nói đúng lắm, vui vẻ cũng không cần lý do.
- Kỳ thật là có một lý do.
Dạ Côn:...
Thật là muốn đánh nữ hoàng này té phân a.
- Nghe nói Thánh Nhân có long tử, chuyện này không để vui mừng sao?
- Thánh Nhân có con, ngươi cao hứng cái gì?
Dạ Côn cũng không cười, hừ một tiếng.
Hoa Sa La nhẹ cười nói:
- Cao hứng thay Tố gia a.
Dạ Côn nghe xong vẻ mặt ngưng tụ, làm sao nữ hoàng biết nhiều chuyện như vậy, Thánh Hậu là người của Tố gia cũng biết?
- Đừng nghi hoặc, tình báo ở Thái Kinh dùng tiền la có thể mua được.
Dạ Côn:...
Chuyện như vậy đều có thể mua được, ngươi gạt quỷ đi.
- Dạ công tử, nếu như đứa nhỏ này ra đời, rất có thể sẽ lên làm Thái Tử.
- Làm sao có thể, hiện tại đã có Thái Tử.
- Bằng vào cái tên Dạ Tư Niên kia, ngươi thật cảm thấy y có thể làm Thánh Nhân ư?
- Không cảm thấy.
Mặc dù không thể nói ngoài miệng, thế nhưng Côn ca vẫn biểu lộ tiếng lòng, Dạ Tư Niên quả thật không thích hợp làm quan, làm thơ cũng không tệ.
- Vậy thì đúng rồi, Thánh Nhân hẳn cũng biết điểm này, thế nhưng còn để Dạ Tư Niên ngồi lên vị trí Thái Tử, ngươi nghĩ thử xem đây là vì sao?
Dạ Côn không muốn nghĩ, âm u hỏi:
- Nữ hoàng, ngươi đừng quan tâm chuyện Dạ gia, chúng ta hãy nói đến yêu cầu của ngươi đi.
- Đang nói vui vẻ, ngươi lại ngắt lời ta, Dạ công tử, ngươi có thể nói chuyện phiếm một chút được hay không...
- Nữ hoàng, bồi thường tiền thế nào?
- Bản hoàng giống người thiếu tiền sao?
- Vậy ngươi rốt cuộc muốn gì?
- Ngươi đoán.
Dạ Côn rất muốn nắm lấy tóc nữ hoàng, nện mặt của nàng nện lên trên bàn đá, sau đó hỏi nàng, còn dám khoa trương ở trước mặt Côn ca hay không, ngươi thử phách lối tiếp cho Côn ca nhìn một chút!!!
- Nữ hoàng, đừng tưởng rằng ta thật sợ ngươi.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, nếu tốt không được, vậy chỉ có thể tới xấu.
- Ta biết ngươi không sợ ta, thế nhưng ngươi sợ phi thú.
- Đám phi thú kia của ngươi, cũng không biết có chịu nổi một quyền của ta hay không.
Dạ Côn ngay trước mặt Hoa Sa La vặn vẹo uốn éo nắm đấm, ý tứ rất đơn giản, giết chết ngươi.
- Dạ công tử uy hϊế͙p͙ như vậy, vậy bản hoàng cũng không thể không nói, thế nhưng Dạ công tử phải chuẩn bị tâm lý thật tốt mới được.
Hoa Sa La âm u nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
- Ngươi hẳn biết chuyện năm thanh Hình Kiếm đi.
Hoa Sa La từ tốn nói.
- Biết.
- Vậy ngươi hẳn cũng biết phía sau màn có người.
- Ừm.
- Những người kia rất thần bí, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết... gia gia của ngươi chính là một người trong đó.
Dạ Côn nghe xong cười khẽ:
- Làm sao có thể, gia gia của ta sao có thể là một thành viên của bọn họ.
- Chúng ta lại nói đến đêm Dạ gia các ngươi đoạt vị.
- Sao ngươi biết Chẳng lẽ ngươi cũng là một thành viên trong đó?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
Hoa Sa La lắc đầu, nhấp một miếng nước:
- Một lần vô tình, ta biết được thân phận của gia gia ngươi, cho nên ta liền sắp xếp người ở Thái Kinh.
- Nói tiếp.
Hiện tại Dạ Côn không thể bình phán.
- Dạ công tử, ngươi cảm thấy Dạ Tư Không là loại người gì?
- Tâm tư kín đáo.
- Một người như vậy, sẽ làm chuyện không có nắm chắc sao?
- Sẽ không.
- Trưởng Tôn Ngự có thực lực như thế nào, gia gia ngươi chắc hẳn rõ hơn ai khác, thế nhưng gia gia ngươi vẫn làm loại chuyện đoạt vị này, thế nhưng quyền hành lớn nhất của ông ta nằm tại ở Dạ gia quân, gia gia ngươi lấy cái gì đấu với Trưởng Tôn Ngự, chỉ bằng một chút mưu kế này?
Dạ Côn nghe xong không nói lời nào, trong lòng cũng biết gia gia nhất định có một tay, thế nhưng chuyện đêm hôm đó, đều bị mình giải quyết.
- Một tên thống soái Dạ gia quân, dựa vào cái gì lại có nhiều y tài nguyênnhư vậ, ngươi suy nghĩ một chút, chuyện này bình thường sao? Thậm chí ta còn phát hiện, Trưởng Tôn Ngự đã sớm phát hiện Dạ Tư Không không được bình thường, cho nên mới nghĩ hết tất cả biện pháp đoạt lại quyền khống chế Dạ gia quân, nhưng y quá nóng lòng, để Dạ Tư Không tìm được cơ hội.
Dạ Côn biểu lộ không thay đổi, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn, Trưởng Tôn Ngự muốn hạ bệ gia gia như thế, chẳng lẽ thật phát hiện gia gia có vấn đề?
Thậm chí sau khi Trưởng Tôn Ngự chết, y còn dặn mình cẩn thận gia gia.
Chẳng lẽ đó không phải là xúi giục, mà là cảnh báo?
Lúc này trong lòng Dạ Côn vô phương bình tĩnh, chỉ có thể nói với chính mình, nữ hoàng là kẻ lừa đảo, muốn mình hoài nghi gia gia.
- Ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì, muốn biết ta làm thế nào biết được chuyện của gia gia ngươi có phải không?
Hoa Sa La khẽ cười nói, duỗi ra ngón tay mảnh khảnh nhìn một chút, khóe miệng mang theo ý cười.
- Làm sao biết được?
Hoa Sa La từ tốn nói:
- Ngươi có thể xem ta như Trưởng Tôn Ngự, thế nhưng ta là một tên Trưởng Tôn Ngự không chết.
Sắc mặt Dạ Côn cứng ngắc lại, âm u hỏi:
- Nữ hoàng, bên ngươi cũng phát sinh chuyện này?
- Đúng vậy, quỷ kế của đối phương rất tuyệt, đáng tiếc vẫn lộ ra chân tướng, mặc dù chỉ là một chút, nhưng như thế đã, ta cũng là từ trên người y nhìn thấy tên của gia gia ngươi, Dạ Tư Không, muốn tìm một người như vậy ở trên Huyền Nguyệt đại lục, rất khó khăn a.
- Bất quá cuối cùng vẫn để ta tìm được, khi đó gia gia ngươi còn trẻ, mà những người kia lại rất biết che giấu, người của ta cũng không có phát hiện, chỉ có thể từ biến hóa của Dạ Tư Không nhìn ra.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Nữ hoàng, ngươi là người của Thiên Trạch, ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời ngươi nói sao?
- Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết thêm một chuyện nhé?
- Nói!
- Gia gia của ngươi có liên hệ với Ba Đài.
-...
- Thánh Thiên gia đặt một quân cờ xuống Thái Kinh, khi đó bại lộ, Ba Đài cũng không nhận được tin tức của bọn chúng, bởi vì bọn chúng muốn giết Ba Đài diệt khẩu, mà gia gia ngươi lại nói cho Ba Đài, để Ba Đài tranh thủ thời gian chạy.
- Đúng rồi, còn có một việc, hành tung của ngươi tại Ngũ Nhạc là do gia gia ngươi tiết lộ, giết Ngũ Nhạc quân chủ, cũng là do gia gia ngươi an bài.