Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 576: Mẫu Thân Thật Khó

Dạ Côn giả bộ kinh ngạc, nhưng kỳ thật trong lòng lại có chút tò mò, ngày đó mình đã che giấu thân phận, chính là sợ sau này nữ hoàng báo thù, bản thân mình thì không thành vấn đề rồi, thế nhưng Thái Kinh sợ.
Hơn vạn phi thú cũng không phải chuyện đùa.


- Dạ công tử tựa hồ không muốn biết, thế thì thôi vậy.
Hoa Sa La liếc mắt nhìn Dạ Côn, từ tốn nói.
Trong lòng Dạ Côn than nhẹ một tiếng, trong lòng Đế Vương đều có một con hồ ly, đây quả thực là một tên Trưởng Tôn Ngự thứ hai, rất biết chơi tâm cơ.
- Kỳ thật tại hạ muốn biết.


Dạ Côn nhếch miệng cười.
- Nếu như khi nãy ngươi thừa nhận, vậy bản hoàng sẽ nói cho ngươi biết, thế nhưng hiện tại nha, bản hoàng lại không muốn nói nữa.
Dạ Côn:...
Nữ hoàng à, ngươi thật là...
- Nữ hoàng, có điều kiện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi.


Dạ Côn không muốn quanh co lòng vòng, nói chuyện với những người này, đoán chừng có thể nói hơn mấy canh giờ.


- Nhanh như vậy đã không chịu nổi, rất không có thành ý, vừa rồi bản hoàng còn đang suy nghĩ, nếu như công tử nói xin lỗi, như vậy chuyện này coi như xong, nhưng thái độ của công tử như thế, khiến bản hoàng không có cách nào rồi.
Mé... ngươi ngưu bức!


Dạ Côn thay đổi bộ dáng cười đùa tí tửng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
- Lúc này mới giống nam nhân đàm sự.
Thấy Dạ Côn thay đổi sắc mặt, Hoa Sa La khẽ cười nói.
Nữ hoàng này có phải bị bệnh hay không, lại thích như thế, làm hoàng đế quả nhiên đều có đam mê đặc thù.


- Nữ hoàng, mời nói thẳng.
- Được, thế nhưng trước khi nói thẳng, bản hoàng vẫn phải nói một chuyện khác.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.
- Biệt viện sứ thần Cổ U ở đối diện, ngươi biết chứ?
- Biết.
- Buổi sáng hôm nay, sứ thần Cổ U tới tìm bản hoàng.
- Liên thủ đối phó Thái Kinh?


- Dạ công tử thật thông minh, vị sứ thần này biết ta tới tìm phiền toái, liền nói cái gì mà địch nhân của địch nhân chínhlà bằng hữu.
- Vậy nữ hoàng có đáp ứng hay không?


Dạ Côn nghi hoặc hỏi, nếu như đáp ứng, liền sẽ không hay, nhưng mà dựa theo biểu tình này của nữ hoàng, hẳn sẽ không đáp ứng.
Hoa Sa La tự rót một ly trà, hơi nóng chầm chậm bay lên, mùi thơm phiêu đãng trong không khí.
- Bọn họ nguyện ý phân Ngũ Nhạc cho bản hoàng.
Hoa Sa La khẽ cười nói.


Dạ Côn chăm chú nhìn Hoa Sa La, chẳng lẽ nữ nhân này đang ra giá?
Có nên giết nàng ta luôn không nhỉ?
Hoa Sa La phảng phất có thể đọc hiểu suy nghĩ trong lòng Dạ Côn, khẽ cười nói:


- Ngươi rất mạnh, hơn nữa nơi này cũng không có phi thú, ngươi đương nhiên có thể giết chết ta, thế nhưng nếu bản hoàng không thể quay về Linh Đô, như vậy vùng trời Thái Kinh các ngươi liền sẽ xuất hiện vô số phi thú.
- Nữ hoàng nói gì thế, ta sao có thể giết ngươi...


Dạ Côn thầm nghĩ nữ hoàng tâm cơ rất sâu, lại bị ngươi đoán được.
- Dạ công tử, Cổ U cho ta chỗ tốt như thế, ngươi có thể cho ta cái gì?
- Có muốn nam nhân hay không?
Hoa Sa La:
-...
- Ngươi thật tưởng bản hoàng mê luyến nam sắc sao?!
Hoa Sa La trầm giọng khẽ kêu.


- Chỉ đùa một chút mà thôi, thế nhưng tại hạ thật không biết mục đích lần này nữ hoàng tới, mong nữ hoàng chỉ bảo một ít.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, không đoán được ý đồ của nữ hoàng, nhưng hắn có thể chắc chắn, nữ hoàng đến đây nhất định là có mục đích.


Hoa Sa La âm u nói ra:
- Dạ công tử, ngươi đoán xem.
Dạ Côn thật muốn đấm tới một quyền, đoán cái!@#!
- Nữ hoàng tâm tư người kín đáo như vậy, ta sao có thể đoán được chứ.
Dạ Côn nhẫn nhịn tim đau nói ra, phát hiện nữ hoàng đế còn kinh khủng hơn nam nhân.


- Vô vị, ngươi đi đi, bản hoàng mệt rồi.
Hoa Sa La nhẹ lau trán chậm rãi nói ra.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng:
- Nữ hoàng đại nhân, đừng làm rộn.
Hai vị nữ thủ vệ bỗng nhiên xuất hiện, rút kiếm khẽ kêu:
- Còn không đi?!
- Được được được, ta đi còn không được sao...


Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, nữ hoàng đúng là một người khó giải quyết, không biết đến Thái Kinh làm gì.
Dạ Côn cũng không hành lễ, trực tiếp xoay người rời đi.
Mà Hoa Sa La hơi hơi liếc mắt nhìn Dạ Côn, lập tức lại cầm chén trà lên nhấp.
- Đại nhân, làm sao lại đuổi Dạ công tử đi rồi?


Nữ thủ vệ tò mò hỏi, không phải vẫn luôn chờ Dạ Côn tới sao? Hiện tại người đến, lại đuổi đi...
Hoa Sa La chuyển động chén trà, từ tốn nói:
- Chỉ là muốn nhìn thái độ của hắn một chút, hiện tại xem ra còn không sai, nước Thái Kinh rất sâu, sóng ngầm cuồn cuộn.


Hiện tại địa vực Thái Kinh, hoàn toàn có thể ví với Linh Đô, lớn nhỏ kỳ thật đều không khác mấy, thậm chí từ thương nghiệp buôn bán mà nói, Thái Kinh còn chiếm ưu thế.
Điểm yếu duy nhất chính là người khác có phi thú làm chỗ dựa, mà Thái Kinh lại không có thứ gì để dựa vài.


À không, tính ra thật có một cái.
Thế nhưng Phệ Nguyên Thú chỉ thích được vuốt ve mà thôi.
Rời khỏi biệt viện của nữ hoàng, Dạ Côn thầm nghĩ có nên nói thân phận của nàng cho gia gia nghe không.


Thế nhưng nghĩ một hồi, nói cho gia gia, đến lúc đó chọc giận nữ hoàng, nàng trực tiếp phái binh đánh tới, vậy Thái Kinh liền gặp nguy hiểm.
Nhìn biệt viện sứ thần Cổ U đối diện, Dạ Côn hơi hơi híp mắt, hiện tại có nên trực tiếp qua đó thủ tiêu bọn chúng không, quá phách lối.


Ngẫm lại mà thôi, dù sao hai quân khai chiến, không chém sứ thần.
Vẫn nên về nhà thăm cha cùng mẫu thân trước, xem thử phụ mẫu có kiến nghị gì tốt không.
Không bao lâu, Dạ Côn liền về tới phủ đệ.
- Thiếu gia trở về.
Trương Thiên Thiên nhìn Dạ Côn trở về, vui vẻ hô.
Dạ Côn ủi hô:


- Trương thúc.
- Lão gia và phu nhân ở trong nhà, mỗi ngày cãi nhau...
Trương Thiên Thiên rất bất đắc dĩ, có bọn nhỏ ở bên cạnh, lực chú ý tựa hồ có thể dời đi chỗ khác, thế nhưng bọn nhỏ vừa đi, vợ chồng hai người liền mắt lớn trừng mắt nhỏ.
- Hể...
- Thiếu gia nên đi xem một chút đi.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, tiến vào trong, vừa mới tới hành lang.
Dạ Côn liền nhìn thấy một màn thần kỳ, cha thế mà rất ngưu bức bắt chéo chân, bộ dáng lão tử là đệ nhất thiên hạ.
Mà mẫu thân ngồi ở bên cạnh bị tức không nhẹ.
Tình huống như thế nào, từ khi nào lão cha ngưu bức như vậy?


- Côn Côn trở về rồi à, mau đến ngồi bên cạnh mẫu thân, đừng để ô uế trên người cha con lây nhiễm.
Đông Môn Mộng hừ một tiếng.
Ô uế?
Dạ Côn nghi hoặc nhìn cha, trên người ngươi có ô uế?
- Mẫu thân, xảy ra chuyện gì vậy?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Biết tối hôm qua cha con làm gì không?!!!


- Làm gì?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Đêm qua cha con gọi tên nư nhân khác! Số mẫu thân thật khổ mà...
Dạ Côn nghe xong trợn mắt hốc mồm, đảo mắt nhìn về phía cha:
- Cha... người muốn nạp thϊế͙p͙?


- Côn Côn, cha là nam nhân, ta chỉ mơ một giấc mơ, có lẽ đã nói vài lời hoang đường, mẫu thân con liền nói ta "hồng hạnh xuất tường"... làm ta tức chết...
Dạ Minh che ngực, cảm giác sắp nổ tung.
Dạ Côn lại ngốc ngốc nhìn mẫu thân, thật thế sao?


- Côn Côn, cha con mơ thấy nữ nhân khác, còn hô bảo bối ~ bảo bối ~ cha con chưa từng gọi mẫu thân như thế.
- Ta gọi nàng bảo bối, nàng liền cho ta một bạt tay, ta còn dám hô sao...