Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 570: Nói Dừng Là Dừng

Diệp Hoa không có trả lời, mà bình thản nói ra:
- Các ngươi đang hưởng thụ buổi tối cuối cùng sao?
Diệp Hoa vừa dứt lời, tất cả mọi người Tố gia đều sửng sốt một chút.
Hướng Thành trầm giọng hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi chính là Thiên Phạt?!
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng:


- Bản tôn cảm thấy, các ngươi tổ chức tiệc mừng quá sớm, bất quá không sao, ăn no rồi lên đường cũng tốt.
Nghe thấy Diệp Hoa thừa nhận, tất cả mọi người Tố gia liền nghiêm túc.
Mà Tố Dung nhìn Diệp Hoa, lại nhìn người nhà của mình một chút, hình như bá bá này cũng không phải người xấu.


- Dìu ta đứng lên.
Tố Đan Tâm hướng phía nhi tử nói ra.
Tố Thái Hòa đỡ mẫu thân lên, chậm rãi đi đến cổng đại sảnh.
Diệp Hoa nhìn lão phụ nhân trước mắt, chẳng đây chính là gia chủ Tố gia? Lão phụ nhân này?
- Các ngươi chính là Thiên Phạt sao?
Tố Đan Tâm hướng phía Diệp Hoa hỏi.


Diệp Hoa chắp tay lạnh nhạt nói ra:
- Đúng thế.
- Các ngươi muốn làm gì?
- Chúng ta muốn làm gì? Trước đó đã chuyển cáo cho các ngươi, sống hay chết, do các ngươi chọn, bản tôn tôn trọng quyết định của các ngươi.


Diệp Hoa liếc nhìn tất cả mọi người Tố gia, phảng phất tìm được cảm giác trước kia.
- To gan! Ngươi nghĩ ngươi là ai?!
- Các ngươi chỉ có hơn mười người, còn muốn diệt Tố gia ta?
- Quá cuồng vọng! Gia chủ hạ lệnh đi, để Tố gia chúng ta dạy bọn họ làm người!


Tất cả mọi người Tố gia bắt đầu la ầm lên, dù sao trong năm tháng dài dằn dặt, đã rất lâu không có ai dám nói chuyện với bọn họ như thế, thế nhưng ở trong mắt đám người Diệp Hoa, hành động này không khác gì đi chịu chết.
- Các hạ không khỏi quá cuồng vọng đi?
Tố Đan Tâm lạnh giọng nói ra.


Diệp Hoa chăm chú nhìn Tố Đan Tâm, nhẹ nói ra:
- Nếu như chuyện này trong mắt ngươi là cuồng vọng, chắc hẳn ngươi chưa từng thấy qua cuồng vọng chân chính.
Bây giờ có thể đứng ở chỗ này nói chuyện, đối với Diệp Hoa cùng đám thuộc hạ mà nói, đã là một loại nhân từ.


Nếu như đổi thành tính cách trước kia, căn bản sẽ không để ngươi nói nhiều như vậy.
- Ngươi tên gì?!
Hướng Thành từ trong đám người đi ra, chất vấn.
Diệp Hoa không có trả lời, Ngụy Thường đi ra nói:
- Càn rỡ! Tục danh của Vô Thượng Chí Tôn ngươi có thể biết sao?!


- Ta chính là Điện Chủ Thiên Khiếu Thánh Điện! Các ngươi như lại càn rỡ, như vậy đừng trách bổn Điện Chủ đưa các ngươi vào chỗ chết!
Hướng Thành vung tay áo bào, một cỗ khí chất cao thủ đập vào mặt.
Lúc này Thanh Hư thì thào nói ra:


- Tràng diện này làm ta nhớ tới mấy vạn năm trước, khi đó cũng có người như thế.
- Đúng vậy, thật không hiểu sau khi bọn họ dứt lại, tại sao phải hất ống tay áo lên.
Trư Can Liệp mang theo nghi hoặc, đến nay vẫn không hiểu những người này nghĩ như thế nào.
Khai Vân từ tốn nói:


- Như thế sẽ có vẻ có bức cách.
- Ngu xuẩn.
Trư Can Liệp hừ một tiếng, còn bức cách.
Diệp Hoa nhìn về phía Hướng Thành, từ tốn nói:
- Ngươi là một trong Ngũ Đại Điện Chủ?
- Xem ra ngươi biết không ít.
Hướng Thành khinh thường nói ra.
Diệp Hoa từ tốn nói:


- Như thế cũng tốt, bản tôn đỡ phải đến Thánh Điện tìm ngươi.
- Ngươi có ý gì?
Hướng Thành lạnh giọng chất vấn.
- Ngươi là Điện Chủ, như vậy còn nghe không hiểu sao? Thật hổ thẹn với cái vị trí này.
- Hừ! Hôm nay bổn Điện Chủ muốn cho ngươi biết Điện Chủ oai là không thể xâm phạm!


Chỉ thấy Hướng Thành rút trường kiếm bên hông ra, lập tức tản mát ra đủ loại màu sắc.
Diệp Hoa yên lặng nhìn Hướng Thành lao tới, hai tay vẫn đặt ở sau lưng, căn bản không có ý nghĩ ngăn cản.
Dù cho kiếm tản ra khí tức kinh khủng.


Mà khóe miệng Hướng Thành lộ ra một tia đường cong, xem ra bọn họ đều bị dọa không dám động, chỉ là hư danh...
Chỉ sợ là do thế nhân phóng đại thanh danh của bọn họ, kỳ thật căn bản rất yếu.


Lúc mũi kiếm sắp xuyên qua đầu Diệp Hoa, cả người Hướng Thành đột nhiên dừng lại trên không trung, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt tựa hồ bị bóp méo.
Phốc!
Máu tươi như nước chảy từ trong miệng Hướng Thành phun ra.
Đột nhiên xuất hiện chuyện như thế khiến tất cả mọi người Tố gia choáng váng.


Điện Chủ Thánh Điện ra tay, cảm giác những người này đều sắp xong.
Thế nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, Điện Chủ ra tay thế mà dừng lại ở trên không trung thổ huyết.


Hơn nữa loại thổ huyết này không phải một ngụm hai ngụm, mà là nghiêng... biết cái gì gọi nghiêng không? Chính là như dòng nước, đều khống chế không nổi.
Vẻ mặt Hướng Thành đỏ lên, rõ ràng cảm giác mình bị trúng độc...


Mình làm sao lại trúng độc? Bọn họ cũng không có cơ hội hạ độc mình!!!
Ánh mắt Hướng Thành đột nhiên ngưng tụ, lập tức quay đầu nhìn về phía Tố gia, ánh mắt phảng phất đang chất vấn Tố gia, chẳng lẽ là các ngươi hạ độc trong thức ăn!!!


Mà vẻ mặt Tố gia cũng vô cùng nghi hoặc nhìn Hướng Thành.
Diệp Hoa từ tốn nói:
- Ngươi không cần nhìn bọn họ, ngươi là bịtrúng độc.
Hướng Thành đột nhiên đình chỉ thổ huyết, ngụm lớn thở dốc, cả người suy yếu rất nhiều.
- Ngươi... ngươi hạ độc lúc nào!!!


Hướng Thành không hiểu, sao người kia có thể vô thanh vô thức hạ độc như thế.
Diệp Hoa than nhẹ một tiếng:
- Bởi vì các ngươi không hiểu rõ thực lực của bản tôn, còn có lực lượng thuộc hạ của bản tôn, Thanh Hư...
Thanh Hư hướng phía Diệp Hoa ủi ủi đi, từ tốn nói:


- Độc ngươi trúng là do ta hạ, đây cũng là độc dược ta mới vừa nghiên cứu, tên là Nói Dừng Là Dừng.
Nói Dừng Là Dừng?
Thanh Hư liền biết Hướng Thành không rõ, đột nhiên vươn tay, búng tay một cái.


Chỉ thấy Hướng Thành lại bắt đầu thổ huyết, căn bản không khống chế được, dù cho Hướng Thành điểm mấy lần lên người mình cũng vô dụng.
- Vô dụng, độc này còn có một cái tên khác, ngừng đều ngừng không được.
Thanh Hư lại bổ sung một câu.


Theo Thanh Hư lại búng tay một cái, Hướng Thành dừng thổ huyết, nhưng cả người trong nháy mắt liền gầy teo, dưới da căn bản không có một chút tơ máu, cả người giống như khô lâu.
- Ta là Điện Chủ! Nếu hôm nay ngươi giết ta! Điện Hoàng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Thanh Hư cười khẽ một tiếng:


- Kỳ thật ngươi không nói, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho Điện Hoàng của các ngươi.
- Ha ha ha!!! Các ngươi giống như ếch ngồi đáy giếng. Căn bản không biết thực lực của Điện Hoàng!
Dốc một tia lực lượng cuối cùng, tay phải Hướng Thành chỉ về phía bầu trời.


Trong nháy mắt tầng mây phun trào, khí tức Thần Kiếm đè ép khắp nơi.


Chỉ thấy một thanh Thần Kiếm từ bên trong tầng mây vọt xuống, ầm ầm rơi vào trong tay Hướng Thành, đây là một thanh Thần Kiếm óng ánh sáng long lanh, mặc dù còn không biết làm được cái gì, nhưng từ vẻ ngoài nhìn lại, Bố Lai Đặc rất thích.
Diệp Hoa suy tư một chút, từ tốn nói:


- Giao ra Thần Kiếm, tha cho ngươi một mạng.
Nghe thấy Diệp Hoa nói, Hướng Thành tưởng rằng Diệp Hoa sợ.
Tự tin đột nhiên quấn thân, Hướng Thành quát khẽ:
- Các ngươi sắp chết ở dưới Thần Kiếm!!!
Diệp Hoa khẽ thở dài một tiếng, giơ tay lên, đáng tiếc một thanh Thần Kiếm.
Thanh Hư chậm rãi đưa tay phải ra.


Mà Hướng Thành nhìn thấy Thanh Hư đưa tay phải ra, trong lòng cảm giác nặng nề, vội vàng nói:
- Có bản lĩnh tới đơn đấu!
- Có bệnh.
Thanh Hư từ tốn nói.