- Phu quân, ăn sáng thôi.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu bưng đồ ăn sáng tới, Dạ Côn cười cười.
Trước kia các nàng đều là hòn ngọc quý trên tay cha vợ, hiện nấu cơm sinh con cho mình, chịu khổ chịu cực, ba người thê tử này của mình quả thật quá tốt.
Nếu như cưới xong không chịu làm gì, vậy thì không tốt lắm.
- Vất vả các nàng rồi, tới hôn một chút.
Lời của Dạ Côn khiến Diệp Tử Tử bên cạnh cảm thấy buồn nôn, còn hôn nữa chứ, chậc chậc chậc... không biết bên cạnh còn có một tên đồng tử vạn năm sao...
Đồng tử vạn năm, Đông Tứ, hiện tại đã trở thành đối tượng giải trí trong miệng mọi người.
Đát Từ nhìn lão sư cùng sư mẫu, hướng phía Đông Tứ nhỏ giọng nói ra:
- Đông Tứ à, đời này ngươi sẽ không cảm nhận được yêu là như thế nào.
Đông Tứ thấp giọng nói ra:
- Không muốn nói chuyện với ngươi.
- Chậc chậc chậc, nói hai câu liền tức giận, độ lượng đâu.
- Lão tử không có độ lượng!
Đông Tứ cảm giác mình phải đi hoa lâu chạy một vòng, sau đó hướng phía mọi người nói, quầng sáng vạn năm đồng tử đã không còn.
Phi Tuyết cười cười.
- Ngươi cười cái gì, trăm năm đồng tử.
Mọi người:...
Trăm năm đồng tử cười vạn năm đồng tử.
Đúng là tuyệt.
Dạ Côn yên lặng ăn sáng, nói nhỏ:
- Làm sao Liệt Cốt thúc còn chưa trở lại.
- Con rồng này không có mấy ngày sẽ không trở về.
Diệp Tử Tử nhẹ nói ra, trước kia thường xuyên buông thả bản thân như thế.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng.
- Mọi người, ta đã trở về!
Chỉ nghe một âm thanh từ bên ngoài truyền tới, Liệt Cốt khôi phục bản thể trở về.
Mọi người nhìn sang.
Ngàn vạn không nghĩ tới, ngoài Liệt Cốt ra, còn có một người...
Là một nữ nhân, tướng mạo lãnh diễm, vẻ mặt cao ngạo, ngũ quan tinh mỹ, hình thể cũng rất bổng.
Chẳng lẽ đây chính là
Tất cả mọi người choáng váng.
- Thất thần làm gì, tự giới thiệu đi.
Liệt Cốt rất nam nhân, thể hiện ra địa vị.
- Chào mọi người, ta tên Bạch Linh.
Chính là âm thanh này, Bạch Linh thật chính là con rồng ngày hôm qua.
Đát Từ hướng phía Đông Tứ nhỏ giọng nói ra:
- Thấy không, nhìn người ta xem, một buổi tối liền xong.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Liệt Cốt vịn bả vai Bạch Linh, bộ dáng kia, đừng hỏi điêu đến cỡ nào.
Đúng vậy, Liệt Cốt mấy năm nay bị Nguyệt Hoa ép đến sít sao, địa vị ở trong nhà thấp nhất, bưng trà đổ nước đều là việc nhỏ.
Nhìn hiện tại, đúng là đã tìm về với bản chất nam nhân.
- Tiếp theo, nàng là gì của ta.
Khẩu khí kia của Liệt Cốt, ngay cả Dạ Côn đều có thể giơ ngón tay cái lên, một buổi tối ngươi liền có thể thu phục được người ta, ngưu bức.
Bạch Linh nhẹ nói ra:
- Ta là tiểu thϊế͙p͙ của ngươi.
- Không tệ không tệ, có giác ngộ, cho phép ngươi ngồi xuống ăn cơm.
- Tạ ơn phu quân.
Nói xong liền muốn kéo ghế ra.
Nhưng mà Liệt Cốt ho nhẹ một tiếng.
Bạch Linh sửng sốt một chút, trước kéo cái ghế của Liệt Cốt ra, chờ sau khi Liệt Cốt ngồi xuống, mình mới ngồi vào.
Mọi người thấy thế đều sững sờ, nhìn Bạch Linh một chút, một mặt cao ngạo, thế nhưng lời nói cùng hành động, hoàn toàn không có một chút quan hệ gì với cao ngạo.
Tự tôn của ngươi đâu?!
Không Hư cùng Phi Tuyết đều choáng váng, Thần Long a!
Đây chính là Thần Long! Thần Long trong truyền thuyết a!
Thế mà bị Liệt Cốt thúc dùng như nha hoàn.
- Thất thần làm gì, đi xới cơm đi, chuyện này còn cần ta dạy sao?
Liệt Cốt nhìn Bạch Linh ngây ngốc, nhịn không được nhắc nhở.
Biểu lộ của Bạch Linh vẫn không thay đổi, nhưng ngữ khí tựa hồ mang theo một chút ủy khuất:
- Ta còn chưa thích ứng, cũng chưa làm qua.
- Như vậy từ giờ trở đi, liền phải bắt đầu học phục thị ta như thế nào, biết không? Làm sai, nhìn ta có đánh nàng hay không! Treo ngược lên đánh!
Liệt Cốt dữ dằn nói ra.
Mà Bạch Linh tựa hồ có chút sợ hãi Liệt Cốt, vẻ mặt cao ngạo mang theo sợ hãi nhẹ gật đầu:
- Ta biết rồi.
Dạ Côn hôm nay xem như học được, Liệt Cốt thúc nguyên lai ngưu bức như vậy sao?
Thu phục được đầu Thần Long này.
Hay là nói, nữ nhân đều là như thế?
Dạ Côn nhịn không được nhìn về phía thê tử, vừa vặn, ánh mắt của Diệp Ly cùng Diệp Lưu cũng nhìn lại.
Dạ Côn lập tức cúi đầu ăn cơm, một chiêu này của Liệt Cốt thúc không học được, nếu học...
Vậy sẽ thật biến thành loại người trong miệng hai tên biểu đệ lúc trước, không có việc gì liền đánh thê tử chơi, CMN thật biến thái.
- Nha, vươn mình làm chủ nhân rồi?
Diệp Tử Tử nhịn không được trêu chọc.
- Đó Xem ảnh 1 là đương nhiên, lão tử làm nô lệ nhiều năm như vậy, cuối cùng có thể đường đường chính chính làm nam nhân một lần, Bạch Linh, bóp vai cho lão tử, bả vai lão tử có hơi nhức.
- Ừm.
Bạch Linh không hề có chút tức giận, đứng dậy liền ra sau lưng Liệt Cốt bóp vai, thậm chí còn hỏi cường độ thế nào.
Long tộc chính là cường giả vi tôn, chỉ cần cường hãn, mẫu long đều sẽ tranh thủ lấy lòng.
Mà Liệt Cốt đã biểu hiện ra sự mạnh mẽ của mình, mặc kệ là phương diện nào, đều đã chinh phục Bạch Linh.
Lúc đầu Liệt Cốt chỉ muốn chơi đùa mà thôi, nhưng nhìn dáng dấp Bạch Linh không tệ, chủ yếu là nghe lời, không giống như bốn bà nương ở nhà, không nghe lời chút nào, một bộ lão nương lớn nhất, Liệt Cốt ta chịu đủ rồi!
- Được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi.
- Được.
Biểu lộ của Bạch Linh vẫn rất lạnh lùng kiêu ngạo, ngữ khí cũng cứng đờ.
Liệt Cốt cười nói:
- Nàng hóa thành hình người không lâu, cho nên mới cứng nhắc như vậy.
- Vậy ngươi là trâu già gặm cỏ non rồi?
Diệp Tử Tử hỏi.
- Gặm thì thế nào, hiện tại ta tự do.
Liệt Cốt không sợ, hiện tại cho dù Nguyệt Hoa ở đây, y cũng có thể nộ đỗi trở về.
Diệp Tử Tử cười khẽ một tiếng:
- Nha, hiện tại không sợ Nguyệt Hoa, không biết năm đó là ai ở trước mặt Nguyệt Hoa thề thốt, nói sau này sẽ không tiếp tục tìm nữ nhân.
Khóe miệng Liệt Cốt giật một cái, năm đó vì truy Nguyệt Hoa, đúng là đã nói như vậy
Thế nhưng qua nhiều năm như thế, mình cũng không có tìm, đã rất thủ tín rồi.
Thế nhưng nhìn các nàng xem, càng lúc càng tệ, quá bành trướng! Nam nhân không cần mặt mũi à?
- Miệng nam nhân có thể tin được ư.
Liệt Cốt không quan tâm, Bạch Linh rất không tệ, mang theo bên cạnh vô cùng thoải mái, quá nghe lời, bảo nàng làm cái gì nàng liền làm cái đó, vẫn là đồng loại tốt.
Dạ Côn nhịn không được nói ra:
- Liệt Cốt thúc, đừng có kéo ta vào trong đó.
- Còn có ta.
Không Hư biểu thị mình sẽ không nói dối.
Diệp Tử Tử nhẫn nhịn nghẹn miệng:
- Nếu như Nguyệt Hoa biết ngươi tìm tiểu thϊế͙p͙, ngươi liền xong đời.
- Xong đời cái gì xong đời, bà nương Nguyệt Hoa này luôn thích đè ép ta!
Liệt Cốt thấp giọng nói ra, biểu thị không phục.
Câu nói này tựa hồ có chút sâu xa.
- Liệt Cốt thúc, máu đâu?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Liệt Cốt lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong có chứ kim sắc huyết dịch:
- Đây, không quên ngươi, đây chính là máu quý báu nhất của Bạch Linh đó.
Mọi người:...
Trong tay còn có một cái bình không, Dạ Côn đưa cái bình cho Đông Tứ:
- Uống nhiều nước một chút, tè vào.
Mọi người:...