Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 559: Thần Long Tới

Bầu không khí lập tức đọng lại.
Dạ Côn từng nghe Hỏa Long trong Thần Kiếm ngâm, thế nhưng phiên bản long ngâm này, quả thật lần đầu nghe thấy, ngươi chắc chắn đây là long ngâm?
Sao ta cảm thấy giống như ngốc khuyển tru lên a.
Không Hư thậm chí cảm giác, đây có phải là một đầu giả Long hay không.


Liệt Cốt không có kịp phản ứng, dù sao từng có một khoảng thời gian làm chó.
- Khụ khụ khụ...
Liệt Cốt có hơi xấu hổ, tựa hồ muốn dùng ho nhẹ tới hóa giải không khí ngột ngạt một chút.
- Ngươi đứng đắn một chút có được hay không, thật quá mất mặt.
Diệp Tử Tử nhịn không được nói ra.


Liệt Cốt tức giận nói ra:
- Ta biết! Không muốn ngươi tới dạy!
Chỉ thấy Liệt Cốt hít một hơi thật sâu, lần này động tác thân thể rất đúng chỗ, ngay cả xương ngực đều đang đong đưa.
"Gào!!!"


Một cỗ long ngâm hùng hậu lập tức vang vọng đất trời, loại uy áp long ngâm này khiến dã thú xung quanh gắt gao cúi đầu, thậm chí cảm giác toàn bộ không khí đều đang đung đưa kịch liệt, cương phong kinh khủng lập tức tuôn ra, bao phủ bốn phía.


Liệt Cốt thở dài một hơi, cũng may khí thế năm đó không giảm, không làm bất tử nhất tộc mất mặt, loại hò hét giao phối này đã rất lâu không dùng, trước kia chỉ cần gào to một tiếng, đám mẫu long liền hấp tấp chạy tới cầu hoan, quỳ dưới oai hùng của bản vương.


Hồi tưởng lại cuộc sống trước kia, loại phóng đãng không bị trói buộc đó, thật tự do a, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Liệt Cốt vừa kêu xong, mọi người liền lẳng lặng chờ, cho dù triệu hồi một đầu rồng đực tới cũng được, chỉ cần là Long đều thu tất.


Dạ Côn cũng chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Long vừa đến, liền trực tiếp nhảy qua, một quyền đánh ngất xỉu, sau đó đè xuống đất rút máu.
Như vậy mọi thứ liền hoàn mỹ.
Thời gian từ từ trôi qua, Không Hư đã có chút khẩn trương.
Chẳng lẽ không được sao...
Sư phụ, người đừng gạt con đó.


Đây chính là chuyện liên quan đến sống chết của đồ nhi, người nhất định phải phù hộ đồ nhi nha.
Sau nửa canh giờ.
Vẫn không có chút phản ứng nào.
Liệt Cốt bỗng nhiên quay đầu chăm chú nhìn Không Hư, một hàng răng nanh kia phảng phất đang nói với Không Hư, chuẩn bị nằm trên hàm răng của ta chưa...


Không Hư vội vàng nói:
- Chờ một chút, sẽ xuất hiện kỳ tích.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, xem ra không dùng được rồi.
Diệp Ly cùng Diệp Lưu cũng nhẹ nhàng an ủi Dạ Côn chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác.


Trong lúc mọi người nghĩ rằng Long sẽ không xuất hiện, bầu trời đột nhiên xuất hiện dị động.
- Mau nhìn!
Phi Tuyết chỉ đêm tối, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy một thứ gì đó thật dài thoáng hiện.
Mọi người nhìn về phía bầu trời.


Liệt Cốt mang theo tò mò đánh giá, chẳng lẽ thật gọi tới mẫu long rồi?
Chờ sau khi các ngươi rút long huyết, ta cũng phải nếm thử mùi vị mẫu long, đã rất lâu rồi không có giao phối với đồng loại.
Mọi người xác thực nhìn thấy được, trong lòng Dạ Côn vui vẻ, biện pháp này thật có tác dụng.


Nhưng mà Không Hư kém chút quỳ trên mặt đất hô cha, ngươi rốt cục tới, nếu ngươi còn không ra, bọn họ sẽ hút chết ta mất.
Ngươi nói có thảm hay không.
Chỉ thấy Thần Long đột nhiên lao ra tầng mây, hướng phía Dạ Côn bên này hạ xuống, Dạ Côn hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bắt Long.


Đây là một đầu Thần Long màu trắng, mang theo thần thái cao ngạo, ánh mắt để lộ ra vẻ xem thường.
Lúc này cái cằm của Phi Tuyết đã sắp chạm đất, Thần Long thật xuất hiện, đây chính là Thần Long trong truyền thuyết, thế mà mình có thể tận mắt nhìn thấy một con, đúng là tam sinh hữu hạnh a.


Khi nhìn thấy Liệt Cốt, ánh mắt Thần Long liền lộ ra vẻ ghét bỏ.
Liệt Cốt đọc hiểu ánh mắt của con rồng này, thế mà xem thường bổn vương? Một chút nữa bổn vương nhất định sẽ khiến ngươi quỳ xuống hát chinh phục!!!
- Là ngươi đang cầu hoan?
Bạch Long nhàn nhạt hỏi.


Thế mà là giọng nữ, khiến mọi người ngẩn người, thật gọi tới một đầu mẫu long.
Liệt Cốt đã không kịp chờ đợi muốn nếm thử Long ở vị diện này, bốn chân lập tức đạp mạnh, tản mát ra một cỗ long uy kinh khủng:
- Còn không quỳ gối trước mặt bổn vương chờ sủng hạnh?!


Mọi người thấy Liệt Cốt cường thế, cũng thổn thức không thôi.
- Bằng vào đầu Dị Long như ngươi cũng muốn ta quỳ xuống, si Long nói mộng.
Thần Long sâu sắc khinh thường.
Dạ Côn chuẩn bị ra tay, con rồng này tựa hồ không dễ nói chuyện như vậy, dứt khoát tóm lấy trước vậy.


Bất quá Liệt Cốt cho Dạ Côn một cái ánh mắt, mặc dù không có con mắt, nhưng Dạ Côn tựa hồ có thể hiểu được, Liệt Cốt là muốn tự mình tới.
Phốc!
Đôi cốt dực của Liệt Cốt lập tức bày ra, xương cốt thon dài thật rất mê người, không ít mẫu long đã thua dưới xương cánh của Liệt Cốt.


Theo Liệt Cốt vỗ xương cánh, bay lên trời...
Thể tích khổng lồ của Liệt Cốt tựa hồ chiếm ưu thế, tối thiểu lớn hơn Thần Long một nửa, khí thế đều cao hơn Thần Long một nửa.
- Tiểu côn trùng, ngươi vừa gọi bổn vương là gì?!
Liệt Cốt duỗi ra long đầu, chăm chú nhìn Thần Long.


Nhưng Thần Long tựa hồ vẫn còn rất cao ngạo:
- Lớn thì rất ghê gớm sao?
- Chẳng lẽ ngươi không thích lớn sao?!
Liệt Cốt hỏi ngược lại.
- Sớm biết là loại như ngươi, ta đã không tới.
Thần Long từ tốn nói, tựa hồ chuẩn bị chạy.


Nhưng mà Liệt Cốt làm sao có thể thả con rồng này đi, thân thể cao lớn một hơi liền chặn đường lui của Thần Long.
Dạ Côn thấy tốc độ của Liệt Cốt, đều choáng váng.
Thể tích khổng lồ như vậy, thế mà tốc độ lại không chậm chút nào, sao có thể?
Diệp Ly một bên nhẹ giọng cười nói:


- Liệt Cốt có danh xưng vô địch thiên không.
Thì ra là thế, đồng thời ở trong lòng Dạ Côn cũng rất tò mò, đến cùng phụ thân Diệp Ly tìm ở đâu nhiều người như vậy.
Hơn nữa bọn họ còn rất trung tâm.
- Nếu đã tới, sao lại vội vã đi như thế?


Liệt Cốt âm u nói ra, hôm nay ngươi đừng hòng đi.
- Ngươi muốn làm gì?
Thần Long trầm giọng chất vấn.
Liệt Cốt hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nói còn có thể làm gì?
- Ngươi dám? Nếu như phụ hoàng cùng mẫu hậu của ta biết, nhất định sẽ tháo sạch xương cốt của ngươi ra!


- Ha ha, nghe thấy tín hiệu tìm phối ngẫu của ta liền hấp tấp chạy tới, hiện tại còn giả vờ, từ khi nào Long trở nên dối trá như vậy rồi?
- Ngươi mới dối trá! Ta chẳng qua là nghe thấy âm thanh dị thường mới sang đây xem!
Thần Long trầm giọng nói rõ lí do.


- Tùy ngươi nói thế nào, nếu tới, liền phải giải quyết một chuyện cho ta.
- Không có khả năng!
- Không phải do ngươi!
Liệt Cốt đột nhiên lại động, cặp móng thế mà bắt lấy Thần Long, loại cảm giác này tựa như lão ưng bắt rắn vậy.
- Thả ta ra! Ta muốn giết ngươi!


- Kêu to lên, cho dù ngươi gọi rách cổ họng cũng không có ai để ý đến ngươi.
Liệt Cốt quỷ dị cười nói, Long tộc chính là đơn giản như vậy, nào giống nhân loại, còn cần hai bên đồng ý mới được.
- Thả ta ra!!!


- Phục thị bổn vương thật tốt, để bổn vương vui vẻ một chút mới có quả ngon để ăn, biết không!
Liệt Cốt nắm lấy Thần Long liền bay về nơi xa.
Dạ Côn không còn lời nào để nói, tốt xấu gì ngươi cũng nên rút máu ra trước chứ, đây là đại, đừng quên đấy.


- Tên Cốt Long này đúng là bản tính khó dời, ta phải nói cho Nguyệt Hoa nghe, Liệt Cốt lại làm loạn ở bên ngoài.
Diệp Tử Tử nhẹ nói ra.