- Là bởi vì hai vị Thiên Tôn lão sư của con ở trên vách núi, thế nhưng hôm nay biết được, còn có một Thiên Tôn khác... cho nên muốn nhìn một chút xem vị Thiên Tôn này có liên quan gì với Quỷ Súc hay không, ai ngờ lại phát hiện chủ thành Đông U, xem ra truyền thuyết là có thật.
Liên Hàn từ tốn nói:
- Con là đến tìm hai lão đầu kia?
- Mẫu thân biết?
- Sao ta có thể không biết.
Ngữ khí của Liên Hàn tựa hồ có chút không vui.
Dạ Côn nghe xong trong lòng vui vẻ, mẫu thân Mộ Nhi thế mà nhận biết lão sư.
Liên Hàn đương nhiên biết, kỳ thật Liên Hàn đã sống rất rất lâu, thời điểm chủ thành Đông U còn tồn tại, nàng chính là hoàng hậu, có thể tưởng tượng được.
- Vậy mẫu thân, vị Thiên Tôn còn lại là ai? Năm đó đến cùng đã phát sinh chuyện gì?
Dạ Côn vội vàng hỏi, mẫu thân hẳn biết không ít.
Liên Hàn cũng là không có trả lời ngay, mà là nhìn bụng dưới bằng phẳng của nữ nhi:
- Sinh?
Nhan Mộ Nhi lập tức vui vẻ, nhẹ gật đầu.
- Là người hay là mèo?
Mọi người:...
Bình thường hẳn nên hỏi là nam hay là nữ mới đúng.
Hiện tại lại hỏi...
Nhưng mà Diệp Ly đều còn chưa biết chuyện của Nhan Mộ Nhi, sau khi nghe xong liền rất kinh ngạc.
- Mẫu thân, là người.
- A...
Lúc này đến phiên Liên Hàn giật mình, nữ nhi thế mà sinh ra một người, tại sao mình lại sinh ra một con mèo.
Nếu như không phải mình sinh ra một con mèo, có lẽ chủ thành Đông U vẫn tồn tại đến bây giờ.
Có thể nói, Đông U trở thành lịch sử, là bởi vì Nhan Mộ Nhi xuất sinh.
Đây là lúc phân tranh bắt đầu.
- Hài tử đâu, sao không mang tới?
Liên Hàn không nhịn được muốn nhìn ngoại tôn của mình.
- Hôm nay không có bế theo, lần sau nhất định dẫn tới cho mẫu thân xem, rất đáng yêu, mũm mĩm hồng hồng, đáng yêu chết luôn.
Nói đến nữ nhi của mình, ánh mắt Nhan Mộ Nhi liền để lộ ra một cỗ yêu chiều.
Dạ Côn đứng bên cạnh cũng lộ ra nụ cười.
- Đứa nhỏ này, cũng không bế đến cho mẫu thân nhìn một chút.
- Ai nha, mẫu thân, người mau nói tại sao người lại nhân biết hai vị Thiên Tôn đi.
- Con đó.
Liên Hàn tức giận chọc chọc cái trán của nữ nhi, đúng là một lòng hướng về phu quân đầu trọc nhà ngươi.
Liên Hàn hướng phía Dạ Côn nói ra:
- Lúc trước hai vị Thiên Tôn tới tìm ta, còn cột lấy một vị Thiên Tôn khác.
Đạt thấy Liên Hàn xác định, Dạ Côn cũng khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Nguyên lai thật còn có một người.
Thậm chí người kia là bị trói tới, xem ra vị Thiên Tôn kia là nhân vật nguy hiểm.
Dù sao lấy thực lực hai vị Thiên Tôn mà nói, giết là được, thế nhưng lại lựa chọn trói lại, như vậy ý nghĩa liền thay đổi.
Đông Tứ và Đát Từ cũng nghe rất chăm chú, nhớ khi đó lão sư nói muốn đi ra ngoài xử lý sự tình, sau đó liền biệt tăm không còn tin tức.
- Sau đó thì sao mẫu thân? Vị Thiên Tôn bị trói kia là ai?
- Vị Thiên Tôn bị trói kia chính là Quỷ Súc trong miệng các con, Quỷ Súc Thiên Tôn.
Liên Hàn từ tốn nói.
Mọi người nghe xong hít sâu một hơi.
Tên Quỷ Súc kia lại là nhân vật cấp bậc Thiên Tôn!
- Hai người bọn họ tới, chính là muốn mượn Đông U chủ thành đại trận triệt để phong ấn vị Quỷ Súc Thiên Tôn này, mãi đến khi tiêu tán.
Dạ Côn cuối cùng hiểu ra.
Hai vị Thiên Tôn không có cách tiêu diệt Quỷ Súc, cho nên mới tìm tới nơi này xin giúp đỡ, mượn dùng trận pháp ép Quỷ Súc tiêu tán đi.
- Lúc ấy ta cự tuyệt.
Liên Hàn nhẹ nói ra.
- Thế nhưng nghe bọn họ giải thích, ta mới biết vị Quỷ Súc Thiên Tôn này biến thái đến cỡ nào, khi đó hai người bọn họ vì bắt lấy Quỷ Súc Thiên Tôn, tựa hồ đã thụ thương, nếu như lại bỏ mặc, sẽ nguy hại đến toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục.
- Nhưng thi nhân đại quân ở phía dưới cũng có thể nguy hại đến Huyền Nguyệt đại lục, ta để bọn họ nghĩ biện pháp, lực lượng đại trận có hạn, có thể trấn áp thi nhân đại quân, nhưng nếu như lại thêm một vị Thiên Tôn, vậy sẽ rất không ổn định.
- Thế nhưng hai người bọn họ tự nguyện thủ ở chỗ này, gia cố trận pháp, mãi đến khi Quỷ Súc tan biến.
Nhan Mộ Nhi cũng hiểu ra, vì sao mẫu thân vẫn không cho mình xuống, nguyên lai là sợ mình loạn trận pháp, phóng thích Quỷ Súc ra.
- Đáng tiếc hai lão đầu kia vẫn bị Quỷ Súc hao tổn chết, trước khi chết truyền thừa lực lượng lại cho ngươi, khi đó Quỷ Súc cũng chạy ra ngoài... nếu như hai cái lão đầu lại chống đỡ một ngàn năm, hẳn có thể hao tổn chết Quỷ Súc.
Mặc dù chỉ mấy câu ngắn ngủi, thế nhưng tất cả mọi người nghe rất nhập thần.
Đông Tứ và Đát Từ không nghĩ tới, lão sư vì phong ấn Quỷ Súc, bồi cả mệnh của mình vào!
Loại tinh thần này đáng để học tập.
- Hôm nay tên Quỷ Súc kia cũng là đang trả thù ta, hút đi chướng khí, bất quá thực lực hiện tại của Quỷ Súc vẫn còn nhỏ yếu, cho nên nếu như có thể, tốt nhất lập tức diệt đi, nếu để cho nó trưởng thành, như vậy sẽ rất phiền toái.
Dạ Côn cũng biết thế, thế nhưng vấn đề là tiêu diệt như thế nào.
- Mẫu thân, Quỷ Súc này đánh không chết, phải dùng biện pháp gì?
- Không biết.
Liên Hàn lắc đầu.
Dạ Côn cũng rất đau đầu, vừa trở về Thái Kinh liền xảy ra chuyện, nhớ đến lúc ở Kiếm Sơn, một chút chuyện cũng không có, mỗi ngày đều tiêu tiêu sái sái.
- Mẫu thân, không có ai biết sao?
- Hai lão đầu kia cũng không có cách, cuối cùng chọn dùng trận pháp phía dưới, các ngươi có thể học một ít.
Liên Hàn đề nghị.
- Vậy học như thế nào?
- Không biết.
Mọi người:...
Xem ra mẫu thân Mộ Nhi chỉ là một người nhìn kể chuyện xưa, sau đó cái gì cũng không biết.
Côn ca thật là khó a.
- Nhân loại các ngươi không phải có Khu Ma Nhân sao? Có thể đi hỏi một chút, nhớ lúc trước, địa vị Khu Ma Nhân rất cao, không biết hiện tại thế nào.
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, khi đó Khu Ma Nhân nổi tiếng, lúc này Khu Ma Nhân không còn nổi tiếng nữa rồi.
Bất quá mẫu thân đã nói như vậy, Dạ Côn đành đợi tin tức của Liệt Cốt.
Hy vọng Liệt Cốt tìm được một tên Khu Ma Nhân lợi hại, thừa dịp Quỷ Súc còn yếu ớt ra tay.
Hiện tại "nhỏ yếu" đã như thế, vậy một khi mạnh lên sẽ như thế nào?
Đồng dạng là Thiên Tôn, Quỷ Súc kia thế mà có thể đả thương hai vị Thiên Tôn, rõ ràng thực lực bất phàm.
- Vị này là?
Liên Hàn hướng phía Diệp Ly hỏi.
- Mẫu thân, đây cũng là thê tử của phu quân.
- Hừ, nam nhân nhân loại đều một dạng.
Liên Hàn hừ lạnh một tiếng, mặc dù đã nghe nữ nhi nói qua, thế nhưng ngươi thế mà còn mang tới cho ta xem, đây không phải muốn ta khó chịu sao?
Diệp Ly cũng có chút xấu hổ, sớm biết đã không tới...
Dạ Côn sờ lên mũi, Côn ca có biện pháp nào đâu, các nàng đều chủ động như vậy, Côn ca vẫn luôn bị động.
- Mẫu thân ~
Nhan Mộ Nhi nũng nịu nói ra.
- Được rồi được rồi, chuyện của con, ta cũng lười quản.
Liên Hàn tức giận nói.
Dạ Côn đứng dậy chắp tay nói ra:
- Mẫu thân, sự tình Quỷ Súc gấp gáp, con liền không bồi ngài.
- Đi đi, mau chóng diệt tên Quỷ Súc này, đại quân thi nhân có ta trông coi, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Liên Hàn vẫn rất có tự tin.