Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 551: Chủ Thành

Dạ Côn nhìn sự tình đang diễn ra trước mắt, trong lòng hít sâu một hơi.
Vì sao Mê Vụ Sâm Lâm chỉ có thể đi vào mà không thể đi ra? Là bởi vì có chướng khí tồn tại.


Nhưng nhìn tình huống lúc này, chướng khí bên trong Mê Vụ Sâm Lâm giống như đang bị thứ gì đó hút lấy, dồn dập ngưng tụ ở trên không.
Chỉ trong vòng mấy hơi, Mê Vụ Sâm Lâm đã không còn mịt mờ như lúc trước, bóng hình hư ảo đã dần dần hiện rõ.
- Nó đã đi rồi.


Diệp Tử Tử đứng ở bên cạnh Dạ Côn từ tốn nói.
- Đi đâu?
Dạ Côn lo lắng Quỷ Súc đi tai họa Thái Kinh.
- Không biết, lần này nó tan biến.
Diệp Tử Tử bổ sung một câu.
Diệp Lưu cũng trầm giọng nói ra:


- Liệt Cốt thúc, người đi tìm một tên Khu Ma Nhân có kinh nghiệm hỏi một chút đi, Tử Tử, ngươi hãy nói chuyện này cho cha ta biết.
Liệt Cốt cùng Diệp Tử Tử nhẹ gật đầu, sau đó trực tiếp tan biến tại chỗ.
- Phi Tuyết, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem nơi năm đó Thiên Tôn ở.


Dạ Côn nhẹ nói ra, quyết định đi tìm hiểu tình huống.
May mắn Quỷ Súc không có phóng thích đại quân thi nhân ra, chẳng qua là hút chướng khí đi, tuy nhiên như thế Mê Vụ Sâm Lâm cũng sẽ gặp nguy hiểm, mình nhất định phải bảo vệ tốt nhạc mẫu đại nhân mới được.


Phi Tuyết dĩ nhiên muốn đi xem, nhiệm vụ Thánh Điện giao nhất định phải hoàn thành.
Đối với nơi kia, Dạ Côn vẫn rất quen thuộc, rất nhanh đã tìm được vách núi năm đó.
Lúc này Phi Tuyết nhịn không được hỏi:
- Côn ca, chẳng lẽ năm đó ngươi nhảy từ nơi này xuống?
- Ừm.


- Quả nhiên ứng với câu nói của thuyết thư tiên sinh, nhảy núi không chết tất có hậu phúc.
Phi Tuyết vô cùng cảm thán, lúc trước nghe thuyết tư tiên sinh kể chuyện té núi, không phải đạt được công pháp biến thái thì cũng sẽ giống như Côn ca.


Dạ Côn có chút bất đắc dĩ, ai biết một lần nhảy như thế, lại thay đổi cả cuộc đời hắn.
Dạ Côn xoa xoa Thần Kiếm trên ngón tay, dù sao chỉ có nhờ vào Thần Kiếm, mình mới có thể bay được.
Phi Tuyết rất tò mò, vì sao Dạ Côn lại triệu hoán Thần Kiếm ra, chẳng lẽ có gì nguy hiểm sao?


Mình cũng phải cảnh giác mới được.
Cầm lấy Thần Kiếm, Dạ Côn nhảy xuống.
Hạ xuống mấy trăm trượng, rốt cục thấy được cái hang núi không đáng chú ý kia, Dạ Côn đi vào trong hang, tình cảnh giống năm đó như đúc, chẳng qua là thiếu đi một đạo âm thanh mà thôi.


- Đây chính là lơi Thiên Tôn đã ở sao?
- Đúng vậy, đây chính là động phủ của Từ Hàng Thiên Tôn.
- Cái động phủ này thật khiêm tốn.
Phi Tuyết nhịn không được nói ra, nhìn khắp nơi, đây chỉ là một cái hang động bình thường mà thôi, không có điểm gì đặc biệt.
- Đi thôi.


- Được.
- Lại nhảy xuống dưới?
Phi Tuyết nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, động phủ của Vạn Ác Thiên Tôn ở phía dưới.
- Ta có một chuyện không hiểu, chẳng lẽ ngươi tiếp nhận Từ Hàng Thiên Tôn truyền thừa, còn biết phía dưới có Vạn Ác Thiên Tôn?


Phi Tuyết rất hoài nghi, Dạ Côn là có kế hoạch dự mưu.
Dạ Côn bất đắc dĩ lắc đầu:
- Không phải, sau khi ta đi lên, lại nhảy xuống dưới.
- Vì sao?


- Con người của ta có chút đặc thù, khi đó thu hoạch được loại lực lượng này, đối với ta mà nói cũng không phải chuyện vui gì, ai ngờ lần thứ hai nhảy xuống thế mà lại đụng phải Vạn Ác Thiên Tôn.
- Vậy tại sao không nhảy luôn lần thứ ba?
- Ta sợ lại gặp một cái Thiên Tôn truyền thừa.


Phi Tuyết cảm thán nói ra:
- Nếu như ngươi nhảy lần thứ ba, sợ rằng sẽ thật gặp được, Dạ Côn, vận khí của ngươi quá tốt rồi.
- Ha ha...
Đúng vậy, vận khí của mình từ nhỏ đã rất tốt, đây đều là dùng tóc đổi lấy.


Trò chuyện xong, hai người tiếp tục bay xuống phía dưới, nhưng mà càng bay xuống, ánh nắng đã không thể chiếu tới được nữa.
Thế nhưng tại vùng giao giới giữa sáng và tối, hai người đã nhìn thấy động phủ của Vạn Ác Thiên Tôn.
Hai người đi vào cảm thán, đứng ở cửa hang nhìn xuống.


Dạ Côn cảm giác năm đó mình cũng nhìn như vậy, hắc ám bên dưới khiến người ta rợn cả tóc gáy, lúc ấy hắn không có cảm giác như vậy, thế nhưng hiện tại lại có.
- Đi thôi.
Dạ Côn nhảy xuống trước tiên, vung Hỏa Vân Phần Thiên trong tay, chín đầu Hỏa Long lập tức hiện ra xua tan hắc ám.


Phi Tuyết phiêu phù ở bên cạnh, khóe miệng giật một cái.
Ngươi thế mà dùng Thần Kiếm để soi đường, tốt xấu gì cũng nên cho Thần Kiếm một chút mặt mũi chứ.
Hai người đã hạ xuống một lúc, thế mà vẫn chưa tới đáy vực.


Hơn nữa càng xuống thấp, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, khí tức âm lãnh từ dưới chân truyền đến.
Từng đạo âm phong thổi ra bốn phía.
Nếu như không phải có chín đầu Hỏa Long chiếu sáng cảnh vật xung quanh, vậy tình huống hiện tại chính là đưa tay không thấy được năm ngón.


Cuối cùng, Dạ Côn đã nhìn thấy đáy vực.
Hai người vững vàng hạ xuống, Dạ Côn đột nhiên "a" lên.
Phi Tuyết đứng bên cạnh bị dọa một phen, thấp giọng nói ra:
- Côn ca, nhỏ giọng một chút.
Thế nhưng xung quanh lại truyền đến hồi âm, Dạ Côn cảm thấy nơi này rất trống trải.


Huy động Hỏa Vân Phần Thiên trong tay lên, chín đầu Hỏa Long lập tức xoay tròn xung quanh, chiếu sáng toàn bộ thế giới dưới lòng đất.
Hiện ra ở trước mắt Dạ Côn và Phi Tuyết chính là một quảng trường khổng lồ, thậm chí còn có thể nhìn thấy được rất nhiều kiến trúc.


Hai người nhìn cảnh vật xung quanh, da đầu hơi run lên.
- Chẳng lẽ nơi này chính là...
Phi Tuyết thì thào nói.
Dạ Côn cảm thán nói ra:
- Nơi này hẳn là chủ thành Đông U đã tan biến trong lịch sử.
- Nguyên lai truyền thuyết là thật!


Phi Tuyết kinh thán không thôi, nhìn kiến trúc cao cao ở xung quanh, nguyên lai nằm ngay phía dưới Mê Vụ Sâm Lâm.
Dạ Côn đột nhiên trông thấy bên cạnh có đồ vật quỷ dị, hắn mang theo nghi hoặc đi tới.
Thứ này giống như là một bộ xích sắt.
Dạ Côn nhặt xích sắt lên, kéo nhẹ một cái.


Quảng trường trống trải vang lên âm thanh xích sắt rất là quỷ dị.
Phi Tuyết nhíu mày, huơ huơ ống tay áo xuống đất, phủi lớp tro bụi trên mặt đất đi.
Dạ Côn cùng Phi Tuyết lần nữa choáng váng.
Toàn bộ quảng trường thế mà xuất hiện một cái trận pháp!!!


Dạ Côn là người đọc qua rất nhiều sách, thế nhưng cũng chưa từng thấy qua loại trận pháp này.
- Phi Tuyết, có biết đây là trận pháp gì không? Là phong ấn người trong chủ thành, hay là hai vị Thiên Tôn phong ấn Quỷ Súc?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.


Phi Tuyết lắc đầu, trận pháp này đã vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của y, bởi vì cái trận pháp này quá lớn, đã phủ kín toàn bộ quảng trường.
Dạ Côn vừa muốn thử vừa không muốn thử.
Nếu như đây là trận pháp phong ấn đại quân thi nhân, phá hủy... tiếp theo chính là tai hoạ.


Còn có bộ xích sắt kia, nó có dấu vết đứt gãy, rõ ràng là dùng để trói người, chẳng qua là người kia đã không còn ở đây nữa.


Vừa nghĩ tới truyền thuyết là có thật, Phi Tuyết cũng cảm thấy sâu trong bóng tối có vô số con mắt đang nhìn mình, loại cảm giác rợn cả tóc gáy kia khiến ánh mắt Phi Tuyết có chút không yên.
Thi nhân đó... nghe thôi đã cảm thấy tê cả da đầu rồi.
- Côn ca, hay là chúng ta đi thôi, mời cao nhân đến xem.


Dạ Côn cảm thấy cũng đúng, hẳn nên dẫn Đông Tứ cùng Đát Từ tới xem một chút, có lẽ bọn họ sẽ biết đây là trận pháp gì.
- Đi thôi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Phi Tuyết lập tức co cẳng chạy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, chạy còn nhanh hơn cả Hổ Điêu.


Dạ Côn hừ một tiếng, lá gan quá nhỏ.