Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 549: Nắm Đấm Không Đủ

Dạ Côn nghe thấy hai vị Thiên Tôn ra lệnh, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Trong lòng, hai vị Thiên Tôn hẳn sẽ không làm như vậy, về phần bọn họ tại sao lại như thế, Dạ Côn không hiểu.
Nếu như nói bọn họ không phải Thiên Tôn, vậy cũng là không đúng, dù sao bọn họ đều biết những chuyện này.


Thế nhưng bọn họ lại cho người ta một loại cảm giác không giống, thậm chí Dạ Côn đều cảm thấy, bọn họ đây là đang châm ngòi ly gián.
Có lẽ đây chính là âm mưu của Quỷ Súc, muốn phá hư nội bộ đoàn kết.


Đông Tứ cùng Đát Từ quỳ trên mặt đất nghe xong chần chờ, cũng không có động thủ.
Bởi vì ở trên người Dạ Côn, rõ ràng cũng tồn tại khí tức của lão sư, mà hay vị lão sư trước mặt... mặc dù cũng có khí tức, nhưng...
Mang cho người ta một loại cảm giác là lạ.


- Đông Tứ! Tên đồ đần độn này, còn đứng ngây ra đó làm gì?!
Vạn Ác Thiên Tôn trầm giọng quát.
Từ Hàng Thiên Tôn từ tốn nói:
- Đát Từ, ngươi mặc dù ngu dốt, nhưng cũng không đến mức trì độn đi.
Đông Tứ cùng Đát Từ đang quỳ trên mặt đất đột nhiên đứng dậy.


Đát Từ nhìn lão sư của mình, chắp tay nói ra:
- Lão sư, mặc dù đã lâu không gặp, nhưng học sinh vẫn hiểu lão sư, mặc dù học sinh ở trong mắt lão sư, có lẽ không quá thông minh, thế nhưng lão sư vẫn luôn khích lệ học sinh.


- Lão sư ở trong mắt học sinh, vừa là sư, vừa là cha, thế nhưng lời nói của lão sư hôm nay có chút khác biệt.
Đông Tứ cũng ở bên cạnh nhẹ nói ra:


- Lão sư, có lẽ ở trong mắt ngài học sinh là đồ đần độn, nhưng lão sư chưa từng nói ra, hiện tại lão sư không khác gì những ác nhân bình thường kia, mất đi phong phạm.
Hai vị Thiên Tôn nghe xong hơi sững sờ.
- Xem ra vẫn chưa được.
- Đúng vậy, cảm giác không đủ vị.


Từ Hàng Thiên Tôn cùng Vạn Ác Thiên Tôn nói lầm bầm một tiếng.
Mặc dù chỉ nói hai câu, thế nhưng cũng khiến cho Dạ Côn suy nghĩ sâu xa.
- Dạ Côn, hôm nay dừng ở đây, sổ sách chúng ta sẽ từ từ tính.
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Dạ Côn từ tốn nói.


Lúc này tất cả mọi người lần nữa trở nên trì độn, sau đó ngã xuống đất ngất đi.
Phi Tuyết đi qua kiểm tra một chút, trầm giọng nói ra:
- Đều ngất."
Liệt Cốt thở dài một hơi, thấp giọng nói:
- Người bình thường không chịu nổi bọn họ phụ thể.


- Xem ra Quỷ Súc chỉ là một loại hồn phách khổng lồ thu thập người.


Dạ Côn lẩm bẩm một tiếng, loại thu thập này bao gồm cả trí nhớ của người chết, thế nhưng thời điểm những hồn phách này phụ thân, lại không thể giống như dĩ vãng, biểu hiện hoàn toàn khác với lúc trước, cho nên bọn họ cũng không hoàn toàn là bọn họ.


Diệp Tử Tử chăm chú nhìn bầu trời, đoàn hắc lưu kia cũng không hề rời đi, chúng nó ở đây làm gì?
- Thiếu gia, lão sư thật đã truyền thừa cho ngươi sao?
Đột nhiên Đông Tứ hướng phía Dạ Côn hỏi.
Dù sao ở trong lòng Đông Tứ cùng Đát Từ, vẫn cho rằng Dạ Côn chính là lão sư.


Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ta kế thừa hai vị Thiên Tôn truyền thừa.
Đát Từ hơi hơi thở dài:
- Khó trách lão sư lại đột nhiên biến trẻ.
Đông Tứ cùng Đát Từ cũng không nói gì, nếu lão sư lựa chọn Dạ Côn, như vậy thì có đạo lý của lão sư.


Dạ Côn hơi hơi thở dài, đột nhiên thân thể bộc phát ra một cỗ khí tức cường đại, nắm tay phải hướng thẳng đến trên không đánh tới.
Quyền phong mang theo khí tức hủy diệt bàng bạc đánh tới bầu trời, quyền phong phảng phất xuyên phá cả bầu trời, ánh mặt trời chiếu xuống, không khí liền tràn ngập sinh cơ.


Mọi người nhìn Dạ Côn, có kinh ngạc, có biểu thị như thường.
Diệp Tử Tử đã thử qua lực lượng của Dạ Côn, Diệp Lưu cũng có thể đoán ra một ít, Đông Tứ cùng Đát Từ đương nhiên là biết.
Thế nhưng Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi, còn có Liệt Cốt, Phi Tuyết vẫn chưa biết.


Đây là lần đầu tiên Dạ Côn ở trước mặt người mình thể hiện ra lực lượng.
Một quyền đủ để biểu đạt.
Nhìn vùng trời huyện Thái Tây bị nắm đấm oanh ra một lỗ hổng, Dạ Côn cảm thấy âm mưu quỷ kế ở trước mặt lực lượng, cũng chỉ là Hổ Điêu.


Trong lúc Dạ Côn cảm thấy đã giải quyết xong, lỗ hổng lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy hợp lại, u ám lần nữa bao phủ huyện Thái Tây.
Đát Từ trầm giọng nói ra:


- Thiếu gia, vô dụng, Quỷ Súc đã hấp thu một lượng oan hồn khổng lồ, một quyền này có lẽ chỉ đánh rụng một cọng lông của nó, mà nó không có thực thể, vô phương chí mạng.
- Không lẽ cứ để nó tùy ý như thế?
Dạ Côn âm u nói ra.
- Tạm thời không có biện pháp gì.


Đông Tứ rất bất đắc dĩ.
- Không bằng chúng ta về trước đi, nghĩ được biện pháp rồi trở về?
Phi Tuyết đề nghị.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, chuyện ở huyện Thái Tây nhất định phải giải quyết hết mới được.
Rất nhanh, mọi người đã về tới nhà.


Sống ở ngôi nhà này mười sáu năm, Dạ Côn rất có cảm tình với nơi này.
Chẳng qua là nhà cũ đã lâu không có người quét dọn, bị tro bụi bao phủ.
Đoàn người cũng không có đi quét dọn, chẳng qua là phủi phủi chỗ ngồi, sau đó ngồi cùng một chỗ thương thảo.


Thế nhưng trước khi thương thảo, Dạ Côn đứng dậy, hướng phía mọi người nói:
- Chuyện vừa rồi các ngươi cũng nghe, những gì bọn họ nói đều là thật, tỉ như ta là Ngân Sắc Nam Nhân, chuyện này không sai.


Dạ Côn trầm giọng nói ra thân phận Ngân Sắc Nam Nhân, đám thê tử quả thật có chút kinh ngạc, thế nhưng những người khác lại không có khoa trương như vậy.
Kinh ngạc nhất đương nhiên là Diệp Ly.
- Phu quân, ngươi thật chính là Ngân Sắc Nam Nhân sao?


Diệp Ly thấp giọng hỏi, như thế nói đến, phu quân một quyền đánh nổ sâu nhỏ của mình?
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, không nói cho các nàng nghe, kỳ thật...
Dạ Côn còn chưa nói hết lời, Diệp Lưu liền khẽ cười nói:


- Kỳ thật chính là muốn trang cái bức, dưới tình huống vạn chúng chú mục lộ ra diện mạo của mình, đáng tiếc còn chưa bắt đầu, liền xuất hiện ngoài ý muốn.


Dạ Côn bất đắc dĩ cười ra tiếng, đều nói người chết, bí mật cũng sẽ bị mai táng, thế nhưng cho dù chết rồi, có đôi khi cũng sẽ trồi dậy chọc ngươi một cái.
- Phu quân, ngươi thật là hẹp hòi, không nói cho chúng ta nghe gì cả, chúng ta đều đã thẳng thắn với ngươi.


Nhan Mộ Nhi vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói ra, kỳ thật trong nội tâm ngoại trừ kinh ngạc, còn có một chút vui vẻ, nữ nhân nào không hy vọng nam nhân của mình mạnh mẽ chứ, phu quân của mình lợi hại như thế, đó cũng là một loại cảm giác an toàn mãnh liệt.
Dạ Côn khẽ cười nói:


- Ta cũng đang tìm cơ hội, thế nhưng sợ các nàng giận.
"Hừ." Diệp Ly kiều hừ một tiếng, biểu thị không vừa lòng...
Dạ Côn cảm thấy buổi tối hôm nay phải an ủi thê tử thật tốt mới được.
- Ngoại trừ chuyện này, ta còn kế thừa lực lượng của hai vị Thiên Tôn.
Dạ Côn nhẹ nói ra.


Mọi người nhẹ gật đầu, cuối cùng cũng biết vì sao Dạ Côn còn trẻ lại biến thái như vậy, nguyên lai là có kỳ ngộ.
Người a... nếu như không có kỳ ngộ, có lẽ đời này đều sẽ bình thường trôi qua, nhưng nếu như đụng phải kỳ ngộ, như vậy thì xuôi gió xuôi nước.


- Mọi chuyện trên cơ bản chính là như vậy, chúng ta nên bàn xem nên diệt trừ Quỷ Súc này như thế nào đi, tiếp tục như thế, huyện Thái Tây sẽ xong đời.
Dạ Côn lo lắng nói ra, Mê Vụ Sâm Lâm còn chưa xử lý, hiện tại lại nhảy ra một cái Quỷ Súc.