Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 531: Nếu Không Có Tóc Thì Biết Làm Sao

Tam đoạn sao...
Kiếm của mình hiện tại đang trên đường đến nhị đoạn, nhưng muốn đến nhị đoạn chỉ sợ còn cần một khoảng thời gian, mà tam đoạn không chỉ cần đạo lực nuôi nấng, mà còn phải lĩnh ngộ.
Lĩnh ngộ cái gì...


Đông Tứ cùng Đát Từ cũng đang tìm phương pháp lĩnh ngộ tam đoạn, đến bây giờ vẫn không thu hoạch được gì.
Thật là khó a.
Bất quá mẫu thân tựa hồ biết, nhưng bắt mình đạt đến nhị đoạn rồi mới nói, có lẽ sợ mình quá nóng lòng cầu thành đi.


Cũng tốt, để Diệp Lưu ở đây an tâm tĩnh dưỡng, mình cũng có thể bồi tiếp Diệp Lưu, nếu như trở lại Thái Kinh, không chừng phải bận rộn tối mặt tối mày, đến lúc đó đều không có cách nào bồi thê tử.


Bất quá hiện tại Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng muốn Dạ Côn nhanh trở về bồi các nàng, dù sao đã mang thai... hơn nữa nữ nhân mang thai dễ suy nghĩ nhiều.
Đang suy nghĩ Dạ Côn có ở bên ngoài làm ẩu hay không, thế nhưng Diệp Lưu ở bên cạnh, hẳn là sẽ không... như thế mới yên tâm một điểm.


Đông đi thu đến, bụng Diệp Lưu cũng dần dần lớn lên, mười tháng hoài thai, mấy ngày nay cũng sắp lâm bồn.
Hai tháng trước Đông Môn Trí Bác đã khỏi hẳn.


Nguyên bản Dạ Côn dự định hồi trở lại Thái Kinh, thế nhưng tính toán thời gian, hồi trở lại Thái Kinh, chỉ sợ phải tốn thời gian ba tháng, chỉ sợ đứa nhỏ này phải sinh ở trên đường.
Cho nên Dạ Côn cảm thấy nên chờ đứa nhỏ sinh ra thì tốt hơn.


Theo hài tử sắp buông xuống, mỗi ngày sau khi Dạ Côn giải quyết vấn đề của kiếm xong liền đi bồi Diệp Lưu, đi xung quanh Đông Môn gia một chút.


Đối với Diệp Lưu mà nói, mấy tháng này bị Côn ca sủng đến không được, có thể nói là đặt ở trong lòng bàn tay che chở lấy, chuyện này khiến Diệp Lưu cảm nhận được cảm giác trước nay chưa có.
Phụ thân chưa từng đối xử với mẫu thân như vậy, thế mà mình lại cảm nhận được.


Loại cảm giác mỗi ngày được hạnh phúc bao vây, thật quá tốt, rất muốn cả đời đều như thế.
Chuyện này là không thể nào, nam nhân cũng chỉ có mấy tháng này là thay đổi, chờ hài tử ra đời, nên thế nào thì sẽ trở về thế nấy.


Lúc này hai người đang dạo bước ngoài cửa đông, hô hấp lấy không khí mới mẻ, hiện tại Diệp Lưu đi đường đều ngửa ra phía sau, một tay đỡ sau lưng, còn một cái tay được Dạ Côn vịn.
- Cẩn thận cẩn thận, phía trước có một khối đá yêu nghiệt, lại dám mưu hại con của ta, xem chân!


Chỉ thấy Dạ Côn bay lên cho một cước, đá bay cục đá lớn chừng ngón tay đi, sau đó hướng phía Diệp Lưu cười nói:
- Nương nử, an toàn rồi, có thể đi.
Tảng đá biểu thị, bằng vào thể tích này của ta, làm sao dám mưu hại hài tử Côn ca ngươi.


Diệp Lưu đều bị Dạ Côn chọc cười, mỗi ngày đều đổi phương pháp tới chọc mình vui vẻ.
- Phu quân, đã mấy tháng rồi, còn chưa nghĩ ra tên cho bảo bảo ư?


Nụ cười trên mặt Diệp Lưu cũng trở nên nhiều hơn, đương nhiên, loại nụ cười này chẳng qua là dành cho Dạ Côn tương đối nhiều mà thôi.
Dạ Côn vừa nghĩ tới tên, liền rất đau đầu, đặt tên đúng là không phải sở trường của hắn.


Nếu đặt tên quá quê mua, sợ sau này hài tử sẽ trách người cha này, hỏi lúc đó sau ngươi lại lấy cái tên này cho nó, rất xấu hổ a.
- Lưu Nhi, hay là nàng đặt đi, ta thật không nghĩ ra.
Dạ Côn quyết định giao chuyện đặt tên cho Diệp Lưu.


- Như vậy sao được, tên chữ đều phải do phụ thân đặt, ta đặt không tính.
-...
- Ta lấy tên không dễ nghe.
- Đó cũng là mệnh của hài tử.
Dạ Côn biểu lộ là như vậy ( ω ).
- Kỳ thật ta đã nghĩ ra một cái tên rất thuận miệng dễ nhớ, muốn nghe hay không?


Dạ Côn dĩ nhiên cũng nghĩ qua, ba thê tử của mình đều sẽ có hài tử đi, danh tự không thể quá loạn, phải có thứ tự mới được.
Diệp Lưu khẽ cười nói:
- Nói nghe thử một chút.
Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, lập tức nhảy lên tảng đá lớn bên cạnh, Diệp Lưu mang theo nụ cười hạnh phúc nhìn Dạ Côn.


- Sau này chúng ta nhất định sẽ có rất nhiều hài tử, chúng ta liền xếp hạng tính đi, tỉ như con của Lưu Nhi, liền gọi Dạ Nhất, sau đó còn có Ly Nhi cùng Mộ Nhi, Dạ Nhị, Dạ Tam, thế nào, tên vừa dễ phân biệt, đọc cũng thuận miệng.
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Dạ Côn, Diệp Lưu che miệng cười nói:


- Được rồi phu quân, mau xuống đây, coi chừng ngã.
Dạ Côn cười hắc hắc, từ trên tảng đá lớn nhảy xuống, nâng tốt Diệp Lưu.
- Ý nghĩ này cũng không tệ, mạnh hơn những cái tên không đáng tin cậy kia.
Diệp Lưu thần thần bí bí nói ra.
- Những cái kia tên? Ta lại chưa từng nói qua.


- Lúc ngươi nằm mơ đều nói thầm, gọi cái gì Dạ Bá Thiên, Dạ Bá Bá, còn có một cái tên tuyệt hơn, Dạ Lãnh Lãnh.
- Ta có nói như vậy sao?
Dạ Côn đều choáng váng, danh tự yếu phát nổ.
Diệp Lưu liếc mắt nhìn Dạ Côn:
- Có.


Dạ Côn mấp máy môi một cái, quá xấu hổ, cũng may chỉ có Diệp Lưu nghe thấy, nếu để cho Mộ Nhi nghe thấy, khẳng định sẽ tới cười nhạo.
Thế nhưng hiện tại Dạ Côn cũng đang lo lắng một chuyện.
Nhìn Dạ Côn biểu lộ biến đổi, Diệp Lưu tưởng rằng Dạ Côn còn đang xoắn xuýt việc đặt tên:


- Cứ dựa theo phu quân ngươi nói đi, cảm giác rất không tệ nha.
- Ài...
Dạ Côn lại thở dài.
- Làm sao vậy?
- Ta đang lo lắng một chuyện.
- Chuyện gì?
- Nếu như hài tử không có tóc thì phải làm sao bây giờ.
Trong lòng Dạ Côn rất khổ, nếu như con của mình toàn bộ không có tóc, ta phi...


Hiện tại liền có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, nhìn hơn mười cái đầu trọc phản quang, đậu xanh...
Dạ Côn nói như thế, Diệp Lưu tựa hồ cũng nghĩ tới, đúng rồi...
- Nếu như nam hài không có tóc thì cũng không sao, nếu như nữ hài tử không có tóc...
Diệp Lưu thì thào nói ra.


Nữ hài tử không có tóc, đúng là...
Dạ Côn thở dài một tiếng:
- Lưu Nhi, con chúng ta sẽ không thảm như thế chứ.
- Ông trời phù hộ, phi phi phi, không được phép nói.
- Không nói không nói.


Dạ Côn lập tức im miệng, cái miệng này của mình có đôi khi giống như được khai quang vậy, thế nhưng vừa nghĩ tới thân phận của Mộ Nhi, nếu như nàng mang thai con của mình, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì... ngẫm lại liền toàn thân tê rần, yêu cầu không cao, hình người là được.


Đi đi, Diệp Lưu đột nhiên ôi một tiếng, mày ngài nhíu lại.
- Làm sao vậy? Làm sao vậy? Có phải tiểu quỷ lại đá nàng hay không...
Diệp Lưu thỉnh thoảng sẽ như vậy một thoáng, lúc đầu Dạ Côn còn tưởng rằng sắp sinh, kết quả chỉ là tiểu gia hỏa ở trong bụng luyện cước pháp.


- Lần này không phải đá, sắp ra tới...
Diệp Lưu nắm thật chặt tay Dạ Côn.
Mà Dạ Côn nhìn thấy phía dưới trào nước ối...
Đậu xanh!
Sắc mặt Dạ Côn trong nháy mắt kéo căng:
- Làm sao bây giờ... làm sao bây giờ...


Đối mặt với hài tử buông xuống, Côn ca trong nháy mắt vô phương bình tĩnh, đều hoảng rồi.
- Trở về tìm mẫu thân... đậu xanh...
Diệp Lưu nguyên bản đau nhức muốn chết, nhưng nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Dạ Côn, liền phát cười.
- Đúng đúng đúng... tìm mẫu thân...


Dạ Côn ôm chặt lấy Diệp Lưu, cả người hung hăng nhảy lên, hướng phía Đông Môn gia nhảy tới...