- Đại bá, chuyện này giao cho con xử lý nhé?
- Đi đi.
Dạ Trùng vô thức nói ra, hiện tại chỉ muốn yên tĩnh một chút.
- Vâng.
Dạ Tần nhếch miệng lên, xuất hiện nụ cười thị huyết.
Ngũ Nhạc hoàng thất, đây là một khối thịt thối dư thừa, không cần phải tồn tại.
Dạ Tần triệu tập tốt nhân thủ, sau đó tiến hành đại thanh tẩy hoàng thất.
Chỉ cần có quan hệ với hoàng thất, toàn bộ giết sạch!
Một tên cũng không để lại, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Dạ Tần chính là nghĩ như vậy.
Dạ Tư Niên rất nhanh nói tin tức này cho Dạ Trùng nghe, nói Dạ Tần tại Thịnh Kinh tàn sát thành viên hoàng thất.
Dạ Trùng nghe xong sầm mặt lại, phụ thân dự định thi hành nền chính trị nhân từ, nếu như lại giết tiếp, chỉ sợ không ổn.
Nhưng hiện tại đã không ngăn cản được Dạ Tần giết chóc, thời điểm Dạ Trùng tìm tới Dạ Tần, Dạ Tần vừa mới chém đầu vị quân chủ kia xuống.
Ánh mắt kia còn đang nhìn Dạ Trùng, phảng phất đang nói, không phải ngươi đã nói không giết sao?
Dạ Trùng nhíu mày nhìn Dạ Tần, rất không vui.
Mà Dạ Tần chắp tay nói ra:
- Chủ soái, nhiệm vụ đã gần hoàn thành.
- Ai bảo ngươi làm như thế!
Dạ Trùng lạnh giọng quát.
Dạ Tần dừng một chút, nhẹ nói ra:
- Là chủ soái ngài, ngài quên rồi sao?
- Ta nói lúc nào?!!!
- Ngài nói giao cho ta tới xử lý.
Dạ Trùng cảm thấy mình sắp bị tức ra nội thương:
- Được rồi, không cần ngươi quan tâm, buổi tối hôm nay ngươi thu thập đồ vật, về Thái Kinh trước đi.
Nếu như Dạ Tần còn lưu tại Ngũ Nhạc, không chừng sẽ phát sinh đại sự khác.
- Vâng."
Dạ Tần chắp tay.
Bên cạnh còn đứng một nữ nhân nơm nớp lo sợ, đây là phi tử của quân chủ.
Ánh bạc lóe lên.
Đầu lăn rơi xuống đất, Dạ Tần nhẹ nhàng vẩy kiếm một thoáng, sau đó lập tức vào vỏ.
Dạ Trùng cùng Dạ Tư Niên trơ mắt nhìn Dạ Tần rời đi như thế.
Dạ Tư Niên nuốt một ngụm nước bọt, vừa rồi đều không thấy rõ ràng Dạ Tần rút kiếm như thế nào, gia hỏa này mạnh như vậy?!
Mà Dạ Trùng nghĩ là, Dạ Tần hiện tại càng ngày càng không bị khống chế.
Hy vọng sau khi y trở lại Thái Kinh, sẽ có thể trở nên lý trí một chút.
Nếu như Dạ Côn nhìn thấy đệ đệ hiện tại, khẳng định sẽ rất kinh ngạc, thậm chí không biết nên nói như thế nào.
Dạ Tần cũng không có đợi đến ngày mai, cáo biệt với các chiến hữu một phen, liền rời đi Thịnh Kinh, chuẩn bị trở về Thái Kinh.
Mà bây giờ Dạ Tần đã có thể nhất phi trùng thiên, dùng một loại tốc độ khủng khϊế͙p͙ bay về Thái Kinh.
Côn ca còn chưa học bay, Tần ca đã bay lên.
Điểm này, Tần ca lợi hại hơn Côn ca, tại phương diện giết chóc này, Tần ca cũng quả quyết hơn Côn ca một chút.
Dù sao Tần ca căn bản không cần chọc giận, mà Côn ca cần chọc giận, mới có thể đi đến cái điểm giết chóc kia.
Một ngày sau... Dạ Tần liền trở về Thái Kinh.
Từ cửa thành Thái Kinh đi vào.
Thủ vệ trông thấy khôi giáp của Dạ Tần, liền biết là Dạ gia quân, đều dồn dập chắp tay.
Có mấy tên liếc trộm một thoáng, nhưng thấy mặt Dạ Tần, liền lập tức cúi đầu, dọa đến run lẩy bẩy.
Dạ Tần cũng không thèm để ý, một mạch trở về Dạ gia.
Ba tháng không gặp thê tử, rất là tưởng niệm, cũng không biết đại ca bây giờ đang làm gì...
Quả nhiên, Dạ Tần trở lại Thái Kinh, sát khí tựa hồ ít đi một chút, Dạ Trùng nghĩ không sai.
Lúc Dạ Tần đứng ở trước cửa nhà quen thuộc, ánh mắt dần dần hòa hoãn xuống.
Xem ra chỉ có nhà mới có thể khiến cho Dạ Tần hơi hoà hoãn lại.
Đẩy cửa đi vào.
Đó là cảnh tượng quen thuộc.
- Tiểu thiếu gia...
Lúc này Trương Thiên Thiên đi tới, kinh hô một tiếng, phảng phất đang nói, hiện tại không nên tại Ngũ Nhạc sao?
- Trương thúc.
Dạ Tần hướng phía Trương Thiên Thiên hô.
Trương Thiên Thiên nhìn Dạ Tần, cái vết sẹo trên mặt kia, khiến khuôn mặt nguyên bản anh tuấn trở nên dữ tợn.
Đây là tiểu thiếu gia nhà mình sao?
Phi Tuyết đang quét rác lúc này cũng đi tới, thấy vết sẹo trên mặt Dạ Tần, cũng sửng sốt một chút.
Ra hai tháng, liền nhận nam nhân công tích trở về rồi sao?
Vết sẹo này thật quá nam nhân.
- Trương thúc, cha con đâu?
Dạ Tần nhẹ giọng hỏi, biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì.
- Lão gia tại hậu viện uống trà.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, đi tìm cha trước.
Đi vào trong hậu viện, Dạ Tần không chỉ thấy được cha, còn có thê tử, còn có tẩu tẩu, ngay cả Mộ Nhi tẩu tẩu cũng trở về, còn có Diệp Tử Tử, bọn họ tựa hồ đang chơi trò gì?
Mà cha đang an vị ở trong đình yên lặng uống trà, dáng vẻ có chút u buồn.
Dạ Tần hít một hơi thật sâu, mọi người thấy bộ dáng của mình, hẳn sẽ rất kinh ngạc đi.
Chậm rãi đi vào, một trái banh cỏ lăn tới chân Dạ Tần.
- Nhị Nhị, kém chút đá trúng người.
Nhan Mộ Nhi dịu dàng cười nói, hướng phía Dạ Tần chạy tới, sau đó nhặt thảo cầu lên, một thoáng không nhận ra được.
Thế nhưng Nhan Mộ Nhi cảm thấy rất quen thuộc, liền xoay người nhìn vị Dạ gia quân này thật kỹ.
Sau đó kinh hô một tiếng:
- Dạ Tần! Đệ đệ!!!
Nhan Mộ Nhi đều hét lên, đệ đệ làm sao biến thành bộ dạng này.
Theo Nhan Mộ Nhi hô lên, tất cả mọi người đi tới.
Làm nhìn vết sẹo trên mặt Dạ Tần, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Dạ Minh nhìn nhi tử, hơi khẽ cau mày, lần này Tần Tần đi ra ngoài một chuyến, cảm giác lệ khí trên người rất nặng.
- Phu quân... khuôn mặt của ngươi làm sao?
Trưởng Tôn Nhị đã khôi phục tốt, lúc này cùng Tử Yên hướng phía Dạ Tần chạy đi.
Diệp Ly cũng hơi nhăn lấy mày ngài đi đến.
Diệp Tử Tử nhẫn nhịn nghẹn miệng, thật là ngạc nhiên, trên thân nam nhân càng nhiều vết sẹo, càng đại biểu hắn rất ngưu bức.
Đánh như vậy cũng không chết, ngưu bức biết bao.
Hơn nữa cởi quần áo ra, vết sẹo trên người có thể mê ngất đám cô nương.
- Không có việc gì, chỉ là bị địch nhân tổn thương.
Dạ Tần ôm thê tử thật chặt, có lẽ cũng chỉ có như thế mới có thể giảm bớt áp lực trong lòng.
Dạ Minh biết rõ tình hình thực tế, nhưng cũng không có nói cho con dâu nghe, miễn cho bọn họ lo lắng.
Bốn mươi vạn Dạ gia quân không còn, cũng chỉ còn lại một mình nhi tử, đây đã là ông trời phù hộ Dạ gia.
Trưởng Tôn Nhị nhìn Dạ Tần, rất là đau lòng, cũng rất khó chịu.
Tử Yên cũng như thế, lần này phu quân trở về, liền hảo hảo bồi bồi phu quân.
- Phu quân, tháo khôi giáp xuống đi, ta đi nấu cơm cho ngươi.
Tử Yên nhẹ nói ra.
Dạ Tần nhẹ gật đầu.
- Dạ Tần.
Dạ Minh đi tới hô.
Nếu là lúc trước, Dạ Minh khẳng định phải hô một câu Tần Tần, thế nhưng Tần Tần đã biến thành thiết huyết nam nhân, không nên gọi nhũ danh.
- Cha.
Dạ Tần hướng phía Dạ Minh chắp tay.
Dạ Minh nhìn nhi tử, âm u nói ra:
- Tốt, không làm cha mất mặt!
Nghe thấy cha nói như thế, nội tâm Dạ Tần xúc động, cuối cùng được cha thừa nhận!
Mình cuối cùng được cha thừa nhận!
Hít một hơi thật sâu, Dạ Tần trầm giọng nói ra:
- Cha, con sẽ không để người mất mặt! Cũng sẽ không để cho đại ca mất mặt!
- Hảo tiểu tử, đi đổi y phục đi, hôm nay chúng ta ăn mừng chiến thắng!
- Vâng!
Trong lòng Dạ Tần rất cao hứng, cuối cùng được cha biểu dương, cuối cùng được...
Nhưng mà đây chỉ là bước thứ nhất!
Dạ Tần ta không chỉ muốn điểm này!!!