Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 517: Bức Côn Ca Nổi Khùng

Thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi, mặc dù người mập một chút, thế nhưng khí thế lại rất hung hãn, đám thịt mỡ kia không đáng yêu chút nào.


Toàn bộ nhân vật trọng yếu của Thánh Thiên gia tới hơn năm mươi người, đều nhìn Đông Môn Mộng ở trung ương, còn có tên đầu trọc Dạ Côn này.
Đương nhiên, Diệp Lưu cũng bị đánh giá, dù sao tướng mạo Diệp Lưu bày ra đó, muốn không bị chú ý là chuyện không thể nào.


Ngay cả Phệ Nguyên Thú cũng bị đánh giá, bọn họ rất tò mò Đông Môn Mộng mang mèo tới làm gì?
- Đông Môn Mộng, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, bất quá lão phu khuyên ngươi một câu, cẩn ngôn!
Thánh Thiên Chiến vẫn cho Đông Môn gia một cơ hội cuối cùng.


Nếu như thu hồi lời vừa rồi, vậy còn có thể cứu vãn, nếu như khăng khăng như thế.
Như vậy thì đừng trách lão phu trở mặt!
Thánh Thiên gia cùng Đông Môn gia chỉ có thể dùng máu tới kết giao!


Huyền Trạch ở một bên yên lặng nghe, hiện tại trọng tâm vẫn đặt ở trên người Đông Môn gia, thế nhưng Thánh Thiên gia...
Cũng sẽ không để các ngươi dễ chịu, dám uy hϊế͙p͙ Thánh Điện?!
Lá gan thật lớn, một cái Cổ tộc lại dám làm ra chuyện như vậy, đúng là không có để Điện Hoàng vào mắt.


Đông Môn Mộng cũng biết ý của Thánh Thiên Chiến, đây là cho Đông Môn gia hy vọng cuối cùng.
Nhưng chỉ sợ các ngươi không nghĩ tới, hiện tại hy vọng của Đông Môn gia đang ở trên người con ta.
Hơn nữa các ngươi còn không nghĩ tới, phụ thân ta đã lĩnh ngộ tam đoạn.


Là tồn tại có thể so với Thần Kiếm!
Cho nên, Đông Môn gia chưa chắc sẽ bại.
Thua người không thua trận!
Đông Môn Mộng không có nhút nhát, chắp tay nói ra:
- Lần này ta tới Thánh Thiên gia, là vì giải trừ hôn sự với Thánh Thiên U Tuyền.


Lời này đã nói ra, vậy một chút cơ hội vãn hồi cũng không còn.
Đám người Thánh Thiên gia sửng sốt một chút, lập tức liền hung hăng nhìn Đông Môn Mộng.
Gần đây bọn họ cũng biết, gia tộc đang đè ép Thánh Điện, thậm chí bốc lên nguy hiểm không nhỏ.
Thế nhưng ngươi lại tới từ hôn?


Như vậy mọi chuyện làm lúc trước, ở trong mắt người khác, chính là một chuyện cười.
Thậm chí còn sẽ bị Thánh Điện chế giễu.
Ba ba ba ba...
Lúc này Điện Chủ Huyền Trạch đột nhiên vỗ tay, tiếng vỗ tay này rơi vào trong tai người Thánh Thiên gia vô cùng khó chịu.


Đây chính là một loại đùa cợt châm chọc.
- Không hổ là nữ nhân Đông Môn gia, phần can đảm này, bổn Điện Chủ bội phục!
Huyền Trạch mang theo ý cười nói ra, Thánh Thiên gia các ngươi, thật là quá ngu.
- Đông Môn Mộng! Ngươi thật to gan!


Làm trưởng tử Thánh Thiên gia, Thánh Thiên Phiêu hướng phía Đông Môn Mộng quát, chỉ kém tiến lên phiến tiện nhân này một bàn tay! Để ngươi không biết tốt xấu! Đậu!
Dạ Côn nhìn tên mập mạp chết bầm này, lên tiếng nói ra:


- Chúng ta nói chuyện đàng hoàng, ngươi nói chuyện cũng nên chú ý một chút.
Ngoại trừ Thánh Thiên U Tuyền tương đối hiểu Dạ Côn ra, những người khác ở Thánh Thiên gia đều không biết Dạ Côn là ai.
Dù sao danh vọng của Côn ca chỉ mới truyền đến Ngũ Nhạc mà thôi, vẫn chưa truyền xa hơn.


Chớ nói chi là toàn bộ Đông U.
Đối mặt với Dạ Côn hung hăng càn quấy, Thánh Thiên gia lộ ra vẻ chế giễu, một tên tiểu tử đầu trọc, thế mà dám mở miệng nói chuyện trong tình cảnh này, thành thành thật thật đứng ở sau lưng mẫu thân ngươi, bằng không thì chờ đợi chính là tử vong.
- Ngươi là ai?


Thánh Thiên Phiêu hướng phía Dạ Côn chất vấn.
- Ta? Ta là nhi tử của mẫu thân!
Dạ Côn khí thế không giảm, thậm chí cho người ta một loại khí thế hết sức hung hãn, hào quang đầu trọc vẫn rất hữu dụng.
Thánh Thiên Phiêu cất tiếng cười to một phen, toàn bộ người Thánh Thiên gia vây quanh Đông Môn gia xoay chuyển...


- Ngươi chính là đứa con hoang do tiện tỳ này sinh, tốt!!! Rất tốt!!!
Thánh Thiên Phiêu đã hận Đông Môn Mộng thấu xương, ở trong mắt Thánh Thiên Phiêu, Đông Môn Mộng chính là một ả tiện nhân! Tiện nhân không biết tốt xấu!


Mà đối với người Thánh Thiên gia mà nói, Dạ Côn trong mắt bọn họ, chính là con hoang.
Không cần lí do thoái thác.
Nhưng mà trước đó đã từng có người nói lời như thế, hiện tại thi thể đã bay theo gió.


Nghe thấy lời như vậy, Đông Môn Mộng, Dạ Côn, Diệp Lưu đều dừng một chút, ba người dần dần tản mát ra khí tức nhàn nhạt.
Ở trong lòng Đông Môn Mộng, các ngươi mắng ta thế nào cũng được.
Thế nhưng mắng con trai của ta là con hoang?
Không được!


Con trai của ta có mẫu thân! Đó chính là Đông Môn Mộng ta!
Ở trong lòng Dạ Côn, các ngươi có thể mắng ta con hoang, thế nhưng mắng mẫu thân của ta là tiện tỳ?
Các ngươi đều phải chết!
Ở trong lòng Diệp Lưu, các ngươi mắng ai cũng được, thế nhưng mắng thân nhân của Diệp Lưu ta?


Như vậy các ngươi chỉ có một con đường chết! Không có loại thứ hai khả năng!
Liền ánh mắt Phệ Nguyên Thú cũng dần dần ửng hồng, các ngươi mắng ai cũng được, thế nhưng lại dám mắng xúc cứt quan của ta? Phệ Nguyên Thú ta phải nuốt sạch Thánh Thiên gia các ngươi.


Thánh Thiên gia đều có thể cảm nhận được khí tức ba người phát ra, bất quá trong lòng cũng không có lo lắng, thậm chí cảm thấy rất hài hước.
Các ngươi tưởng đây là nơi nào? Đây chính là Thiên Cương Thánh Thiên gia!
Không phải là Thiên Trạch Đông Môn gia các ngươi!


Dạ Côn lúc này động.
Thân hình trong nháy mắt liền tan biến tại chỗ.
Mà lúc này Thánh Thiên Phiêu thế mà biến mất.
Lúc xuất hiện lần nữa, đã nằm trong tay Dạ Côn.
Dạ Côn dùng một cái tốc độ quỷ dị tan biến, bóp lấy Thánh Thiên Phiêu, sau đó về chỗ.


Toàn bộ quá trình, đều hoàn thành trong một hơi.
Đám người xung quanh đều không phát giác được Dạ Côn biến mất.
Khi mọi người trông thấy Dạ Côn đang bóp lấy trưởng tử Thánh Thiên gia, tất cả đều choáng váng...


Thậm chí cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, chuyện trước mắt là thật sao? Cảm giác có chút giả a.
Nhưng sự thật bày ở trước mắt, tên đầu trọc này đang bóp lấy Thánh Thiên Phiêu.


Đông Môn Mộng cũng không có cảm thấy kinh ngạc, con của mình là Ngân Sắc Nam Nhân, là nam nhân dùng lực lượng một người đánh bại Ma tộc.
Đám Ma tộc kia kém Thánh Thiên gia sao?
Đông Môn Mộng cảm thấy không kém.


Hoang mang nhất chính là Thánh Thiên Phiêu, vừa rồi mình còn đứng ở bên kia, đột nhiên cổ căng một cái, mình đã đến bên này.
Thậm chí còn bị tên con hoang này bóp lấy!
Thánh Thiên Phiêu vừa muốn phản kháng, Dạ Côn liền từ tốn nói:


- Nếu như ngươi phản kháng, cổ của ngươi sẽ vỡ ra, đừng hoài nghi lời nói của ta, từ trước tới giờ ta chưa từng lừa ai.
Cảm nhận được bàn tay của Dạ Côn từ từ siết lại, Thánh Thiên Phiêu phẫn nộ quát:
- Ngươi dám động thủ ở Thánh Thiên gia thử xem!
Ba!


Dạ Côn trực tiếp tát một bạt tay lên mặt Thánh Thiên Phiêu, đống thịt béo kia phảng phất muốn bay cả lên.
Lần này không chỉ tát vào mặt Thánh Thiên Phiêu, mà là tát vào mặt toàn bộ người của Thánh Thiên gia.


Thánh Thiên Phiêu trực tiếp bị Dạ Côn đánh mộng bức, thân là trưởng tử Thánh Thiên gia, ra cửa luôn được người tôn kính.
Từ nhỏ đã như vậy.
Lúc nào bị người đánh mặt qua, căn bản chưa từng!
Dạ Côn trầm giọng nói ra:


- Để ta thay nhà các ngươi giáo dục lại y, nói chuyện không có lễ phép, hạ tràng sẽ phi thường thảm!
Ba!
Dạ Côn lần nữa trở tay, thế mà mắng mẫu thân của ta là tiện tỳ, XYZ cả nhà các ngươi.
Đã Thánh Thiên gia các ngươi không muốn sống...
Một tát này Dạ Côn tăng thêm lực đạo...


Trực tiếp đánh Thánh Thiên Phiêu ngất đi, treo ở trong tay Dạ Côn.