Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 505: Dạ Tần

- Phó tướng!!!
Dạ Tần đột nhiên gầm thét.
Chỉ thấy phó tướng thủ hộ Dạ Tần bị một thanh cùn khí đâm vào thân thể, khôi giáp màu đen đều bị xuyên phá, rõ ràng lực lượng lần này rất lớn.


Trường kiếm trong tay Dạ Tần lập tức bổ tới, trên mặt lão nhân bộ lạc mang theo mừng rỡ, bởi vì nàng vừa giết chết một tên tướng lĩnh Thái Kinh, trong tay tên tướng lĩnh này nhất định đã nhuộm máu tươi của nhi tử.
Hiện tại chết ở trong tay mình, cho dù chết cũng đáng.


Dạ gia quân lập tức vây quanh, Dạ Tần vịn phó tướng... tay cầm kiếm đều đang run rẩy.
Rõ ràng thể lực đã đến cực hạn.
- Dạ Tần, phá vây! Nhất định phải chạy đi!!! Nói cho chủ soái!!! Ta không có cô phụ ngài ấy!!!
Ánh mắt Dạ Tần dữ tợn, trầm giọng nói ra:
- Ta biết rồi! Ta biết rồi!!!


- Ngươi rất tốt, thật rất tốt...
Phó tướng nhìn Dạ Tần, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ôm thi thể phó tướng, gân xanh trên trán Dạ Tần tăng vọt, nhẹ nhàng buông thi thể phó tướng xuống, Dạ Tần nhìn đám người bộ lạc điên cuồng xung quanh, còn có Dạ gia quân đang liều mạng ngăn cản.


Nguyên bản lực lượng đã tiêu hao, phảng phất lại về tới thân thể:
- Dạ gia quân! Giết cho ta!!!
Mang theo sự điên cuồng, Dạ gia quân liều chiến vì vinh dự của mình.
Chờ đợi viện quân đến!
Thế nhưng bọn họ không ngờ được rằng, Dạ Tư Niên đi gọi viện quân đã bán đứng bọn họ.


Mục đích chính là giết chết Dạ Tần!
Lúc này, mặc dù người bộ lạc đang giảm bớt, thế nhưng tốc độ Dạ gia quân tử vong càng nhanh, người Ngũ Nhạc rất nhanh cũng gia nhập chiến đấu, đây chính là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.


Ròng rã bốn mươi vạn Dạ gia quân, hiện tại đã bị giết chỉ còn lại mấy ngàn người, thi thể xung quanh đã có thể chất chồng thành núi.
Mà nguyên bản bộ lạc năm vạn người, hiện tại cũng chỉ còn lại có mấy ngàn người, nhưng ngoại trừ người bộ lạc, người Ngũ Nhạc còn đến một vạn...


Hiện tại đã là tử chiến đến cùng!
Lúc này Dạ Tần cũng thụ thương, khôi giáp trên người bị cùn khí đập nát, thậm chí còn có ba chỗ trúng tên.
Ở trên mặt Dạ Tần, từ bên trái cái trán đến bên phải cằm, xuất hiện một rãnh máu thật sâu, đây là bị đại đao chém trúng.


Nếu như lúc ấy trễ một thoáng, đầu sẽ bị chém đôi.
So sánh với trên mặt, trên đùi Dạ Tần thậm chí có thể trông thấy xương cốt trắng hếu.


Lúc này Dạ Tần dùng kiếm chống đỡ thân thể, trong miệng tuôn ra máu tươi, mí mắt đã rất nặng. Hiện tại chỉ cần hơi thư giãn một thoáng, chỉ sợ cả người liền sẽ hư thoát.
- Dạ phó tướng, kiên trì! Viện quân đã sắp tới!


Chiến sĩ đứng ở bên cạnh Dạ Tần âm u nói ra, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, đám người bộ lạc điên cuồng đã đình chỉ tiến công.


Dạ Tần thở hổn hển, khẽ ngẩng đầu, ánh nắng xông qua khe hở lá cây vẩy lên mặt Dạ Tần, chẳng qua là khuôn mặt Dạ Tần đã có thêm mấy phần dữ tợn, vết sẹo to lớn kia, nhìn thấy mà giật mình.
Nếu như Dạ Côn nhìn thấy tình cảnh hiện tại của đệ đệ, nhất định sẽ đồ sát sạch sẽ Ngũ Nhạc.


- Ráng chịu đựng.
Dạ Tần nhìn về phía Dạ gia quân xung quanh, trên mặt mỗi chiến sĩ Dạ gia quân không có e ngại, ánh mắt vẫn kiên định như vậy.
Kiên định chờ viện quân đến!
Lúc này bên trong bộ lạc, có người quát lớn:
- Các huynh đệ tỷ muội! Chúng ta giết sạch người Thái Kinh!
- Giết!!!


Ngũ Nhạc gặp khốn cảnh khiến tất cả mọi người phải liên thủ, từ bỏ hiềm khích trước kia.
- Dạ gia quân! Giết!
Dạ Tần dùng ra khí lực cuối cùng, giơ trường kiếm đẫm máu lên, tức giận quát.
- Giết!!!


Ngàn vị chiến sĩ cuối cùng bùng nổ, liều mạng lao đến đám người bộ lạc, cho dù dùng răng cắn, cũng phải cắn đầu người bộ lạc xuống, tế điện chiến hữu đã chết đi.
Dạ Tần hơi lao đao, thể lực chống đỡ hết nổi, cũng may bên cạnh có người chống đỡ.


Dạ Tần cảm giác mình không xong rồi, hô hấp càng ngày càng khó, đau đớn trên người đã không còn có cảm giác.
Trước mắt thậm chí xuất hiện bóng chồng.
- Đại ca...
Dạ Tần nhìn chiến sĩ trước mặt, lên tiếng hô nhỏ.
Ở trong mắt Dạ Tần, chiến sĩ này đã biến thành đại ca.


Dạ Tần trông thấy đại ca chậm rãi quay người, mang theo cổ vũ quát khẽ:
- Đệ đệ, chống đỡ! Nhất định phải chống đỡ, đại ca đến đây! Chống đỡ thêm một hồi!
- Đại ca, đệ đệ không khiến ngươi mất mặt, ta không khiến ngươi mất mặt...


Dạ Tần đột nhiên lộ ra nụ cười, loại nụ cười này phảng phất đang nói, Dạ Tần ta làm chuyện nam nhân nên làm, không để gia đình mất mặt, không có lâm trận bỏ chạy, kiên trì tới cùng.
- Đệ đệ, kiên trì thêm một chút nữa!!!
Dạ Tần nghe âm thanh của đại ca, ánh mắt lộ ra vẻ không bỏ:


- Đại ca, chiếu cố cha và mẫu thân thật tốt, nói cho Nhị Nhị cùng Tử Yên, ta có lỗi với các nàng, đáp ứng các nàng bình an trở về, ta lại không làm được.
- Đệ đệ, tin tưởng mình! Ngươi có thể làm được! Ngươi là Dạ gia Dạ Tần!!!


- Đại ca, đệ đệ mệt quá, thật mệt quá, ta rất muốn ngủ một giấc, chờ đại ca trở về... đại ca...
Dạ Tần nhìn đại ca trước mắt, chậm rãi đưa tay ra, phảng phất giống như khi còn bé...
- Đệ đệ, viện quân đã sắp tới! Bảo vệ tốt bản thân!!!


Nhìn đại ca nói xong câu đó, liền vọt vào trong đám người.
- Đại ca!!!
Dạ Tần nhìn đại ca thế mà bị xé nát, cả người đều bối rối.
Mà chiến sĩ bảo vệ bên cạnh Dạ Tần, lúc này toàn bộ bỏ mình, cũng chỉ còn lại có một mình Dạ Tần đứng ở trong đống thi thể.


Nhưng vào lúc này, Dạ Tần nghe thấy một cỗ âm thanh.
- Hài tử, buông kiếm đi, ngươi đã làm thật tốt.
- Đại ca... đại ca...
Dạ Tần vô lực cầm lấy kiếm, hướng phía xung quanh vung vẩy, thế nhưng loại động tác này tựa như người say, khiến người bộ lạc cùng Ngũ Nhạc xung quanh cười to.


Cười người Thái Kinh bị sợ choáng váng.
- Dạ Tần, ngươi quả thật khiến cho ta lau mắt mà nhìn, ngươi hiếu thắng hơn đại ca ngươi, mạnh hơn rất nhiều.
- Nhận lấy lực lượng của ta, báo thù cho đại ca ngươi, giết sạch mọi người trên thế gian, lúc đó ngươi sẽ bước lên ngôi Vương!


Ánh mắt Dạ Tần tan rã, trong đầu hiện ra tình cảnh đại ca bị xé xác, hận ý như kinh đào hãi lãng từ trong lòng phát ra, trong miệng trầm giọng nói:
- Báo thù cho đại ca! Báo thù! Báo thù! Giết!!! Giết chết tất cả các ngươi!!!
Một nữ nhân bộ lạc cầm lấy búa lớn, trầm giọng nói ra:


- Để ta tới giết chết người Thái Kinh cuối cùng này!
Nói xong, cả người lao tới chỗ Dạ Tần, hai tay nắm thật chặt búa lớn, vung xuống đầu Dạ Tần.
Nếu như đập trúng, khẳng định sẽ biến thành thịt vụng.


Thế nhưng lúc này Dạ Tần hơi cúi đầu, trường kiếm trong tay cũng rủ xuống, cả người giống như mất đi linh hồn.
Bành!
Búa lớn hung hăng nện ở đỉnh đầu Dạ Tần, nữ nhân bộ lạc phảng phất nhìn thấy tràng diện óc bay tung tóe.
Nhưng tràng diện trong tưởng tượng chưa từng xuất hiện.


Mà là hổ khẩu bị chấn động run lên, giống như đánh vào tảng đá cứng rắn, búa lớn trong tay thế mà xuất hiện vết rách.
Khi nhìn thấy tên tướng lĩnh Thái Kinh chậm rãi ngẩng đầu...