Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 503: Ngũ Nhạc Phản Kích

Bốn mươi vạn người một đường hướng tây bắc, mà 260 vạn đại quân lại thẳng tiến phương đông, đây là một trận tìm diệt.


Mười dặm cũng không phải quá xa, Dạ Tần cùng Dạ Tư Niên mang theo hai mươi vạn đại quân đi ở phía trước, mà hai vị phó tướng Kiếm Hoàng xem như viện quân, cách trăm trượng ở phía sau.
Đây phảng phất giống như một trận giữa Dạ Tần cùng Dạ Tư Niên.


Dần dần, đại quân đi vào một cánh rừng, chỉ sợ đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy màu xanh từ khi tiến vào Ngũ Nhạc.
Thế nhưng Dạ Tần hơi khẽ cau mày, nghĩ thầm có thể có phục kích hay không.
Rừng rậm này có thể giúp đám người bộ lạc ẩn thân rất tốt.


Dạ Tư Niên ở bên cạnh còn cẩn thận hơn cả Dạ Tần, thậm chí thả chậm bước chân.
Dạ Tần ngồi ở trên lưng ngựa, giơ nắm đấm lên, ra hiệu đại quân dừng lại.
Hiện tại chỉ còn cách bảy tám dặm, thế nhưng ngay cả một cái bóng cũng không thấy, chuyện này không bình thường.


Dạ Tần cảm thấy nên thương lượng với Dạ Tư Niên một thoáng, xem thử xem nên tiến công như thế nào.
- Dạ phó tướng, đám người bộ lạc này rất có thể đang mai phục ở xung quanh.
Dạ Tần cẩn thận nói ra.


Dạ Tư Niên cũng có cảm giác như vậy, loại địa hình này đối với phe tấn công mà nói, cũng tốt đẹp gì.
Mà Hồng Đại sau lưng Dạ Tư Niên nhẹ nói ra:


- Hai vị Dạ phó tướng, cho dù bộ lạc sử dụng chiến thuật phục kích, thế nhưng số lượng bọn họ không nhiều, chúng ta có bốn mươi vạn Dạ gia quân.
Lời của Hồng Đại vô tình cấp cho hai vị tân thủ lòng tin, bốn mươi vạn đánh 500 người, có cần phải cẩn thận như vậy không?


- Dạ phó tướng, chúng ta vẫn tiến công như kế hoạch đi.
Dạ Tư Niên nhẹ nói ra, cảm thấy quân sư của mình nói rất đúng.
Dạ Tần không nói gì, nhẹ gật đầu.
Chờ sau khi Dạ Tần rời đi, Hồng Đại đứng ở phía sau nhẹ nói ra:


- Dạ phó tướng, hiện tại là thời cơ lập công tốt nhất, nếu như 500 người bộ lạc bị Dạ phó tướng ngài tiêu diệt, chuyện này truyền đến tai Thánh Nhân, chắc hẳn sẽ được tán dương.


Dạ Tư Niên cảm thấy quân sư nói không sai, đây cơ hội tốt để mình lập công, nhìn Dạ Tần bên cạnh một chút, tựa hồ cũng đang chuẩn bị...
Dạ Tư Niên cảm thấy đây là cơ hội, bộ lạc ngay ở phía trước, nếu như khởi xướng cùng một chỗ công kích, nhất định có thể đem tiêu diệt toàn bộ.


Mang theo tin tức tốt trở về.
Nghĩ tới đây, Dạ Tư Niên trở nên kiên định.
Rút bội kiếm bên hông ra, chỉ về phía trước.
- Giết!!!
Dạ Tư Niên gầm thét một tiếng.
Dạ gia quân sau lưng nghe thấy tiếng giết vang lên, vẻ mặt trong nháy mắt ngưng tụ, gầm thét một tiếng:
- Giết!


Tiếng giết lập tức vang vọng rừng rậm, chuyện này khiến Dạ Tần hơi khẽ cau mày.
Nhìn Dạ Tư Niên dẫn đại quân lao lên tấn công.
Hai vị phó tướng sau lưng nghe xong cười cười.
- Tên Dạ Tư Niên này vẫn còn quá trẻ.
- Đúng vậy, so sánh với nhau, Dạ Tần vẫn ổn trọng hơn một chút.


- Nếu như địch quân có mai phục, Dạ Tư Niên liền sẽ ăn quả đắng.
- Đúng vậy, cũng may chỉ có 500 người, bằng không lao lên như thế, có hơn chính phần là sẽ tử trận.
Dạ Tư Niên phát khởi kèn hiệu xung phong, nhưng y cũng không có lao lên, không nhanh không chậm theo ở phía sau.


Nhưng vào đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết của Dạ gia quân ở phía trước vang lên.
Ở sâu trong rừng cây, cự tiễn sắc bén mang theo tiếng xé gió lao tới, loại cự tiễn này dài đến ba trượng, lớn như đùi người trưởng thành vậy.


Lấy tốc độ khủng khϊế͙p͙ trực tiếp xuyên qua Dạ gia quân. Mà ở trên đỉnh đầu lại có một mảnh mưa tên đột kích, Dạ gia quân rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nâng khiên tròn lên đỉnh đầu...
Thế nhưng tiếp theo chính là dầu hỏa, đây là chiêu số Thái Kinh dùng để chống cự Ngũ Nhạc, dùng lửa đốt.


Hiện tại Ngũ Nhạc bắt chước chiêu số của Thái Kinh.
Hỏa diễm lập tức bùng cháy ở dưới chân Dạ gia quân, tiếng kêu thảm thiết tràn ngập rừng rậm.
Dạ Tư Niên thấy tình huống như vậy, vẻ mặt rất khó coi, thế mà trúng mai phục.
Dạ Tần một bên trầm giọng quát:
- Cung thủ chuẩn bị!


Ba vạn cung thủ rút tên từ trong bao ra, khoác lên dây cung.
- Bắn!
Dạ Tần quát lạnh nói.
Một mảnh mưa tên vọt vào rừng cây.
Ba vạn mũi tên gần như bao phủ mảnh rừng phía trước, lúc vô số mưa tên hạ xuống, có rất nhiều người từ trên cây rơi xuống.


Chuyện này khiến Dạ Tần chau mày lại, sao lại là người?
Không phải bộ lạc ư?
Nhưng mà trên tình báo căn bản không có nói có người, như vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện.
Tình báo sai!
Cho nên bộ lạc chỉ có 500 người, đó cũng là thông tin sai lầm.


Dạ Tần không hề nghĩ ngợi, kéo căng cuống họng gầm thét:
- Rút lui! Rút lui! Rút lui!!!
Dạ gia quân sau lưng Dạ Tần mặc dù nghi hoặc, thế nhưng nghe lệnh là chức trách của bọn họ.
Dạ Tư Niên cũng biết hiện tại có vấn đề, cho nên cũng hô theo:
- Rút lui!


Thế nhưng chỉ trong chớp mắt như thế, đã chết trên ngàn tên Dạ gia quân.
Trước đó Ngũ Nhạc tiến công, Dạ gia quân còn chưa chết qua ba chữ số, rơi vào tay Dạ Tư Niên, trong nháy mắt thương vong đã vượt qua bốn chữ số.
Thế nhưng hiện tại rút lui cũng đã muộn!!!


Chỉ thấy xung quanh xuất hiện vô số thân ảnh, dùng xu thế vây quanh lao tới.
Theo bóng người đến gần, Dạ Tần xác định phỏng đoán của mình, tình báo sai lầm!
Đây không phải 500!
Chỉ sợ có hơn năm vạn đi!!!


Trong năm vạn người bộ lạc, có lão nhân, có nữ nhân, cũng có hài tử bốn năm tuổi, trong tay mỗi người đều cầm cùn khí, ánh mắt mang theo cừu hận.
Bởi vì các nàng đều biết, nam nhân của mình toàn bộ chiến tử ở Thái Kinh, cừu hận như vậy, không đội trời chung!!!


Biết nhân số mình không chiếm ưu thế, hơn nữa các nam nhân chủ lực đều đã chết, cho nên mới dùng tới mưu kế, mưu kế là người Ngũ Nhạc nghĩ ra, dựa vào đầu óc đám người bộ lạc, hoàn toàn không nghĩ ra được.


Trước tạo thành giả tượng có rất ít người, sau đó lại an bài bộ lạc bên kia có nhân số nhiều, như vậy đại quân Thái Kinh nhất định đi diệt chỗ có nhiều người, lưu lại một phần nhỏ tới đối phó ít người.
Sự thật chứng minh, loại phương thức này chính xác, người Thái Kinh bị lừa rồi!


Nhưng mà một bên khác, những người kia đều là mồi nhử, cho nên khẳng định sẽ bị người Thái Kinh tiêu diệt.
Nhưng vì báo thù cho gia đình, người bộ lạc nguyện ý dùng loại phương thức tử vong này.


Hai gã phó tướng khác sắc mặt nghiêm túc, ngàn vạn lần không nghĩ tới, lần này bộ lạc ngu xuẩn liên thủ cùng nhân loại.
Lừa đại quân Thái Kinh!
Đối mặt với năm vạn người bộ lạc bao vây, vẻ mặt Dạ gia quân rất là ngưng trọng.
- Phòng!


Lần này hai vị phó tướng tới, chính là để đối phó chuyện bất ngờ, hiện tại thật đúng là đụng phải.
Dạ Tư Niên mặt xám như tro, trúng mai phục của Ngũ Nhạc, hôm nay chết chắc...
Dạ Tần rút kiếm ra, lạnh giọng quát:
- Dạ gia quân!
- Có!
- Giết!
- Giết giết giết!!!


Từng tiếng tiếng hô giết lập tức phóng lên tận trời, nguyên bản sĩ khí trầm thấp trong nháy mắt bị kéo lên.
Hiện tại chuyện cần làm, chính là đột phá vòng vây!
Dạ Tần thế mà một ngựa đi đầu, dẫn theo binh sĩ lao đến chỗ đám người bộ lạc.


Chuyện này dọa hai gã phó tướng kia một phen, dù sao chủ soái đã cường điệu qua, nhất định phải bảo hộ hai vị này.
- Dạ phó tướng, hiện tại chúng ta phải phá vây, sau đó truyền tin tức này cho đại quân!
Hồng Đại đứng sau lưng Dạ Tư Niên trầm giọng nói ra.


Hiện tại Dạ Tư Niên có hơi hoảng, trực tiếp nhẹ gật đầu.