Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 501: Dạ Tần Khó

Gia gia an bài mình và Dạ Tần cùng nhau chinh chiến, hẳn là có ý này.
Nhìn về phía Dạ Tần bên cạnh, Dạ Tư Niên hơi hơi nhíu mày.
- Dạ phó tướng.
Một vị quân sư sau lưng Dạ Tư Niên cung kính hô.


Đối với người quân sư này, Dạ Tư Niên biết là do mẫu thân an bài, muốn mình lập được đại công trong chiến dịch.
Người này tên là Hồng Đại, thân cao gầy, phảng phất đã gầy đến trạng thái da bọc xương, cho người ta một loại cảm giác chỉ cần gió thổi qua y liền sẽ ngã vậy.


- Quân sư, có chuyện gì?
Dạ Tư Niên nhàn nhạt hỏi.
- Dạ phó tướng, có thể tìm một nơi nói chuyện không.
Hồng Đại lộ ra khuôn mặt tươi cười quỷ dị, chuyện này khiến Dạ Tư Niên khẽ nhíu mày, y không thế nào ưa nổi cái nụ cười đó.


Dạ Tư Niên nhẹ gật đầu, theo chân Hồng Đại đi vào trong lều vải phó tướng.
- Có chuyện gì?
- Dạ phó tướng, lần này Thánh Nhân an bài Dạ phó tướng cùng Dạ Tần chinh chiến, ý đồ đã rất rõ ràng.
Dạ Tư Niên không nói chuyện, lẳng lặng lắng nghe.
Hồng Đại tiếp tục cười nói:


- Nếu như, Dạ Tần bất hạnh chết trận sa trường thì sao
- Im miệng!
Dạ Tư Niên quát lạnh một tiếng, ánh mắt thậm chí toát ra một cỗ hàn quang.
Hồng Đại tranh thủ thời gian quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy:
- Thuộc hạ lắm miệng!
- Về sau còn dám nói chuyện như vậy, chém!


Dạ Tư Niên trầm giọng quát, nếu lời vừa rồi bị người khác nghe thấy được, chỉ sợ mạng mình khó giữ được.
Gia huấn Dạ gia là gì?
Gia đình không giết gia đình!
- Vâng...
Hồng Đại dập đầu nhận sai, thế nhưng ánh mắt cũng không có ý nhận sai.


Bởi vì vừa rồi, tựa như gieo một khỏa hạt giống vào trong lòng Dạ Tư Niên, chờ hạt giống nảy mầm, cho dù mình không nói, đến lúc đó Dạ Tư Niên cũng sẽ biết phải làm sao.
- Dạ phó tướng, chủ soái triệu tập thương nghị quân sự.
Một tên binh lính chạy tới cung kính nói ra.


Dạ Tư Niên nhẹ gật đầu, nhìn Hồng Đại một chút, cảm thấy cái chủ ý này, hẳn là do mẫu thân mình đề xuất.
- Sau này nói chuyện cẩn thận một chút.
- Vâng, thuộc hạ đã biết.
Hồng Đại thấp giọng nói ra.
Dạ Tư Niên thở dài một hơi, đi ra khỏi lều vải.


Mà Hồng Đại chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ áo bào trên người, bộ dáng chưa hề phát sinh chuyện gì, đi ra lều vải, làm quân sư, cũng không cần mặc áo giáp.
Trong trướng bồng chủ soái, không gian nơi này lớn hơn lều phó tướng rất nhiều.


Dạ Trùng ngồi ở trên vị trí chủ soái, phía dưới phó tướng đứng thành hai hàng, Dạ Tần cùng Dạ Tư Niên niên kỷ nhỏ nhất, nên đều đứng ở sau cùng đội ngũ.


- Chủ soái, Ngũ Nhạc đã phái toàn bộ binh lực ra, hiện tại chẳng qua chỉ còn lại một chút binh sĩ già yếu tàn tật, chúng ta căn bản không cần lo lắng.


-Đúng vậy chủ soái, đại quân bộ lạc Ngũ Nhạc đã biến mất, thi khôi cũng mất, đại quân khôi lỗi bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng bị quét sạch, hiện tại chúng ta có thể quét ngang hết thảy.
Dạ Trùng nghe xong từ tốn nói:
- Cho nên, ý của các ngươi là, chia binh thảo phạt?


- Chủ soái, chúng ta có trăm vạn tướng sĩ, hoàn toàn có thể chia ra ba đường tiến hành thảo phạt, như thế có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
- Ta thấy không bằng trực tiếp đến Thịnh Kinh, chiếm lĩnh nơi quan trọng nhất Ngũ Nhạc, như vậy mọi chuyện đều được giải quyết.
Dạ Trùng từ tốn nói:


- Thịnh Kinh chính là trọng địa của Ngũ Nhạc, mạo muội tiến đến, đến lúc đó Ngũ Nhạc vây công, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết.
Sau khi nói xong, Dạ Trùng đứng dậy quát:


- Chư vị! Không nên để thắng lợi làm choáng váng đầu óc! Đại bộ phận binh lực Ngũ Nhạc quả thật không còn, nhưng cho dù là binh sĩ già yếu tàn tật, chúng ta cũng phải ứng phó cẩn thận, các ngươi tưởng rằng đám người bộ lạc già yếu tàn tật kia rất yếu sao? Sẽ không!


- Các ngươi làm phó tướng, phải phụ trách sinh mệnh binh sĩ thủ hạ! Binh gia tối kỵ nhất chính là khinh địch. Ta hi vọng các ngươi phải cẩn trọng khi bắt đầu chiến dịch! Rõ chưa?
- Vâng! Chủ soái!
Dạ Trùng hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói ra:


- Chúng ta còn chưa quen thuộc địa hình Ngũ Nhạc, cần một nhánh đội trinh sát, nguy hiểm là điều chắc chắn, ai đi?
- Ta đi!
- Ta đi!
- Ta đi!
Phó tướng Dạ gia quân đều tranh nhau chen lấn.
Dạ Tần đứng ở hàng cuối cùng cũng đứng dậy, cung kính hô:
- Chủ soái! Ta đi!


Dạ Tư Niên đều không muốn đi, gia nhấp đội trinh sát nguy hiểm trùng trùng, cái gì gọi là đội trinh sát, ở trong loại hoàn cảnh phức tạp này, chẳng khác nào là đi chịu chết.
Những binh sĩ bộ lạc già yếu tàn tật kia vẫn có thể phát huy ra thực lực Kiếm Vương, thậm chí Kiếm Hoàng.


Dạ Tần xuất chiến cũng không có nghĩ nhiều, chỉ muốn lập công, nếu như đi theo đại quân, chỉ sợ căn bản không có cơ hội cho mình lập công.
Dạ Trùng nhìn Dạ Tần một chút, chỉ một tên phó tướng khác nói:
- Nhiệm vụ trinh sát giao cho ngươi.
- Vâng!


Dạ Tần nhíu chặt mày, nhìn về phía một tên phó tướng khác, lại không hiểu nhìn về phía đại bá.
Nếu như các ngươi ném ta vào trong chiến trường, lại không cho ta đi mạo hiểm, vậy thì có ý nghĩa gì chứ?


- Tản đi, tiến hành công kích lần cuối cùng đối với thành trì, nếu như không đầu hàng, phá!
- Vâng!
- Dạ Tần lưu một chút.
Dạ Trùng từ tốn nói.
Nguyên bản Dạ Tần đang quay người rời đi đột nhiên dừng bước.
Còn có Dạ Tư Niên bên cạnh liếc mắt nhìn chằm chằm, đi ra lều vải.


Cha mình đã chết, mà phụ thân Dạ Tần quan hệ không tệ với đại bá, cho nên bây giờ mình không chiếm ưu thế, căn bản không có ai làm chỗ dựa, Dạ Tần lại khác.
Trong lều vải rất nhanh chỉ còn lại Dạ Trùng cùng Dạ Tần.
- Dạ Tần, đại bá biết trong lòng con đang nghĩ gì.


Dạ Trùng vỗ vỗ bả vai Dạ Tần, nhẹ nói ra.
- Vì sao đại bá không phái con đi?
Dạ Trùng cười khẽ một tiếng, lập tức nghiêm túc nói ra:


- Dạ Tần, chiến tranh không phải trò chơi, cơ hội không chỉ có một, đại bá hỏi con, con có kinh nghiệm trinh sát không? Con biết nên phải làm gì không? Những thứ này con đều cần phải học, quá trình học tập sẽ khá chậm, nhưng Dạ Tần, đại bá coi trọng con, con cũng không kém Dạ Côn.
Dạ Tần nghe xong hít một hơi thật sâu:


- Đại bá, con biết rồi.
- Hài tử, từ từ sẽ đến, đừng nóng lòng cầu thành, đây không là chuyện tốt, biết không.
Dạ Tần nhẹ gật đầu.
- Đi thôi, đã sắp tiến vào thành, giết toàn bộ quân phản kháng!
- Vâng! Chủ soái!
Dạ Tần trầm giọng quát, lập tức đi ra lều vải.


Dưới sự uy hϊế͙p͙ của ba trăm vạn đại quân Thái Kinh, cửa thành dần mở ra, tất cả tướng lĩnh thủ thành đều đầu hàng.
Thấy cảnh này, Dạ gia quân hô to tẻ nhạt vô vị, còn tưởng rằng sẽ có một trận chém giết.


Làm chủ soái, Dạ Trùng tiếp nhận đối phương đầu hàng, chiếm lĩnh tòa thành trì đầu tiên.
Ban đêm, Dạ gia quân tiến hành tu chỉnh, dù sao hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu.
Lúc này Dạ Tần cũng tiến vào trong chăn, ánh mắt tựa hồ có chút bao la mờ mịt.


Mong muốn dương danh, quá khó khăn... vì sao đại ca có thể đơn giản làm được, đến trên người mình, lại khó như vậy...
Dạ Tần thật sâu thở dài, gần đây số lần Dạ Tần thở dài đã tăng đáng kể.
- Hài tử.


Đột nhiên có âm thanh quỷ dị vang lên, chuyện này khiến Dạ Tần đột nhiên sững sờ, nhìn chăm chú chung quanh.
- Hài tử, đừng hoảng hốt.
Âm thanh quỷ dị lần nữa vang lên, Dạ Tần rút kiếm ra, quát:
- Ai?!