Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 498: Côn Ca Đã Lớn

Thánh Thiên Thành cảm thấy đây chính là cái gọi là sống không bằng chết, còn không bằng ngươi trực tiếp cho ta một đao thống khoái.
Phệ Nguyên Thú nhìn bắp đùi trước mặt một chút, hiện tại nó đã thủng trăm ngàn lỗ, y thế mà không có phản ứng, xem ra là ngất thật.


Tranh thủ thời gian gọi Côn ca tới xem một chút, Thánh Thiên Thành ngất, chính là loại đâm trăm ngàn lần đều không tỉnh kia.
Sau khi Phệ Nguyên Thú rời đi, nguyên bản mặt Thánh Thiên Thành bình thản trong nháy mắt liền méo mó, không bị đau chết đã là kỳ tích rồi.


Nhìn bắp đùi bị đâm loang lỗ, Thánh Thiên Thành đều đã chảy nước mắt, con mèo chết tiệt.
Lão tử muốn nguyền rủa ngươi giống như Dạ Côn, không có lông... lông trên người đều rụng hết xuống.


Thánh Thiên Thành không kịp nghĩ nhiều trực tiếp bay lên trời, hiện tại phải mau về nhà, truyền tin tức này về gia tộc, đám người không biết xấu hổ này, nhất là con mèo kia.


Lúc Thánh Thiên Thành nhất phi trùng thiên, Phệ Nguyên Thú đình chỉ bước chân, chậm rãi quay đầu nhìn về phía bầu trời đêm, đầu lưỡi oạch một thoáng, tan biến tại chỗ.


Lúc này Thánh Thiên Thành hận không thể siêu cấp gia tốc, rời xa cái nơi ma quỷ này, theo Kiếm Sơn biến mất ở phía sau, khóe miệng Thánh Thiên Thành lộ ra một tia đường cong.
Các ngươi chờ đó cho ta, chờ lão tử trở về gọi người, giết sạch nhà các ngươi!!!


Còn có tên đầu trọc kia, lão tử muốn vẽ con rùa ở trên đầu ngươi, phong bế đạo lực thê tử của ngươi, mang đến Thánh Thiên Thành làm nô lệ!
Đáng chết, các ngươi đều phải chết.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Nghĩ đến đây, Thánh Thiên Thành phảng phất quên đi đau nhức, phá lên cười.
Meo ~


- Hụ khụ khụ khụ khụ khụ!!!
Nguyên bản Thánh Thiên Thành đang cười to, nghe thấy âm thanh này, trong nháy mắt liền bị bị sặc, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Nhưng ngoại trừ bầu trời đêm thì không có gì khác.
Thần hồn nát thần tính, con mèo chết tiệt, thế mà dọa Thánh Thiên Thành ta một phen.
Meo ~


Một tiếng này, Thánh Thiên Thành nghe rất rõ ràng, vẻ mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Chỉ thấy trên bầu trời đêm xuất hiện một đạo bạch ảnh, catwalk khiêu gợi, cái đuôi dài nhỏ lắc lư, khóe miệng cười tà.


- Không phải chứ, ta đều chạy đến nơi đây, ngươi cũng đuổi theo được, ngươi có để cho ta sống hay không...
Thánh Thiên Thành đã khóc, con mèo khốn kiếp, giữa hai chúng ta rốt cuộc có thù oán gì, ngươi nói thẳng là được, tại sao phải tra tấn ta như thế.


Phệ Nguyên Thú duỗi vuốt mèo, móng vuốt mảnh khảnh toát ra, ở dưới ánh trăng tản ra hàn quang, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ nhẹ.
Oạch ~
Thánh Thiên Thành đã muốn hạ độc lên móng vuốt của nó, sau đó oạch một cái, tự mình độc chết mình.
Biết chạy trốn không có hy vọng, Thánh Thiên Thành gầm thét một tiếng:


- Con mèo rác rưởi, lão tử đã nhìn đủ rồi! Cho dù đánh không lại ngươi, lão tử cũng phải nguyền rủa ngươi, lão tử nguyền rủa cả nhà ngươi không có lông, toàn bộ rụng sạch, không thể mang thai, móng vuốt rơi sạch, ta nhìn ngươi làm sao đâm người, đi chết đi rác rưởi!!!


Phệ Nguyên Thú yên lặng nhìn Thánh Thiên Thành điên cuồng, cái tên này có phải điên rồi hay không.
Ta vốn chỉ muốn bắt ngươi về mà thôi, thế nhưng ngươi lại mắng như thế, không giết ngươi, Phệ Nguyên Thú ta còn mặt mũi nào theo Côn ca lăn lộn nữa.


- Có bản lĩnh tới đâm ta, tới a... đâm chết ta đi... nếu ta kêu một tiếng, ta gọi ngươi gia gia!
- A!!!
Thánh Thiên Thành vừa mới dứt lời, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên, thế mà đâm bàn chân ta!
Phệ Nguyên Thú nhìn Thánh Thiên Thành, phảng phất đang nói, còn không gọi gia gia.


Móng vuốt như hàn quang lần nữa chui vào bàn chân, đau đến mức Thánh Thiên Thành trợn trắng mắt.
- Gia gia tha mạng, ta biết sai rồi.
Móng vuốt Phệ Nguyên Thú nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Thánh Thiên Thành, một đạo tơ máu lập tức ngưng ra.


Cặp móng thế mà biến dài! Phệ Nguyên Thú mang theo nụ cười quỷ dị nhìn Thánh Thiên Thành.
Thánh Thiên Thành bối rối, cuối cùng nói một câu.
- Đậu xanh!


Trên bầu trời vang lên tiếng kêu thê lương của Thánh Thiên Thành, mà tiếng kêu thảm thiết kia càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, toàn bộ thế giới đều yên lặng.
Sáng sớm, Kiếm Sơn bị ánh mặt trời vàng chói bao phủ, khiến mọi Xem ảnh 1 người cảm thấy có gì đó khác lạ.


Bởi vì từ trước đến nay chỉ có đến buổi trưa, Kiếm Sơn mới được ánh nắng tắm gội, dù sao ánh nắng đều bị Hình Kiếm chặn.
Thế nhưng Hình Kiếm không còn, ánh mặt trời ấm áp chiếu xạ ở trên người, cảm thấy rất dễ chịu, tựa hồ không có Hình Kiếm, cũng không phải một chuyện xấu.


Mà đêm qua Côn ca đã làm đại sự.
Về phần là đại sự gì, từ trên gương mặt xinh đẹp đỏ ửng của Diệp Lưu liền có thể nhìn ra, Côn ca cuối cùng đã làm chuyện nam nhân nên làm.
- Lưu Nhi, rời giường.
Dạ Côn cảm giác hiện tại mình sinh long hoạt hổ, đêm qua quá mỹ diệu, dễ chịu.


Nhưng mà Diệp Lưu ghé vào trong khuỷu tay Dạ Côn, ôn nhu nói nhỏ:
- Ngay cả ngón tay ta đều không muốn động.
Từ trong lời này có thể nghe ra, đêm qua Côn ca đã bật hết hỏa lực, rốt cục từ nam hài biến thành nam nhân.
Nhìn dáng vẻ mảnh mai của Lưu Nhi, Côn ca nuốt một ngụm nước bọt, có chút... hiểu.


Trong đại sảnh, Đông Môn Mộng trông thấy Dạ Côn tinh thần sảng khoái đi ra, cười nói:
- Côn Côn, hôm nay vui vẻ như vậy?
- Mẫu thân, vui vẻ là một ngày, không vui cũng như vậy, con đương nhiên sẽ chọn vui vẻ qua hết một ngày rồi.
Dạ Côn ngồi ở bên cạnh Đông Môn Mộng, cầm chén lên múc cháo.


- Tiểu tử thúi, Lưu Nhi đâu? Còn chưa dậy à?
- Nàng hơi mệt.
Đông Môn Mộng còn không biết con dâu của mình, các nàng hận không thể thức dậy sớm, sau đó chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình.
Lúc này thế mà còn chưa rời giường, vậy chỉ còn lại một loại khả năng.


- Côn Côn lớn rồi, không tệ, hôm nay mẫu thân cũng rất vui.
Đông Môn Mộng cảm giác nhi tử cuối cùng khai khiếu, cám tạ trời đất, trước kia còn tưởng rằng Côn Côn có ý với Tần Tần đây, xem ra cũng không phải như vậy, đúng là nhẹ nhõm mà.


Thấy nụ cười xấu xa của mẫu thân, Dạ Côn đều có chút ngượng ngùng, dù sao lần đầu tiên làm chuyện loại này, còn bị mẫu thân chê cười.
Cho nên Dạ Côn tranh thủ thời gian giật ra chủ đề:
- Mẫu thân, mọi chuyện đã xử lý xong rồi ư?


- Còn cần mấy ngày, con dẫn Lưu Nhi đi dạo Kiếm Sơn đi, đừng luôn khi dễ người ta, có biết không?
Dạ Côn nhẹ gật đầu, hiện tại mới phát hiện, kỳ thật lúc khi dễ Lưu Nhi rất thoải mái.
Thẳng đến lúc xế trưa, Diệp Lưu mới rời giường, gương mặt ửng đỏ...


Cũng may Đông Môn Mộng đã đi làm việc, bằng không nhất định sẽ khiến con dâu mặt đỏ tới mang tai.
- Lưu Nhi, mau tới dùng cơm, bổ sung thể lực.
Hai mắt Diệp Lưu ngượng ngùng, đều không dám nhìn thẳng Côn ca, sợ Côn ca làm loạn.
Nhìn dáng vẻ nhu nhược của Lưu Nhi, Dạ Côn hít một hơi thật sâu.


- Phu quân, mẫu thân đâu?
- Mẫu thân đi làm việc rồi, trong nhà cũng chỉ có hai chúng ta.
- Hay là để ta đi giúp mẫu thân đi.
- Không được, nàng phải đến giúp phu quân mới được.
- Không muốn...
- Không muốn cũng phải muốn, Tiểu Lưu Nhi, nàng chạy không thoát ~


Lúc này Côn ca tựa như Đại Ma Vương, lộ ra nụ cười gian trá, mà Lưu Nhi biến thành con cừu non, ở trước mặt Đại Ma Vương không có lực hoàn thủ, chỉ có thể để Đại Ma Vương không chút kiêng kỵ khi dễ.