Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 496: Một Vở Kịch

Đông Môn Trí Bác hít một hơi thật sâu, lập tức vỗ bả vai nữ nhi:
- Con muốn cưới ai thì cưới người đó, không cần lo lắng Thánh Thiên gia.
Nói xong Đông Môn Trí Bác liền theo đám người rời đi, còn có rất nhiều chuyện đang chờ y xử lý.


Thánh Thiên Thành hoạt bát đi tới trước mặt Dạ Côn, thấp giọng nói ra:
- Thấy không, ngươi bị chơi xỏ.
Nghe thấy Thánh Thiên Thành nói, Dạ Côn trầm mặc, vừa rồi thấy ông ngoại vỗ vỗ bả vai mẫu thân.
Thế nhưng một cái vỗ vai như thế lại có thể nói rõ quá nhiều chuyện.


Chẳng lẽ mọi chuyện vừa mới phát sinh, đều là do ông ngoại cùng mẫu thân, còn có cữu cữu an bài?
Không phải chứ?
Mình mới đến Kiếm Sơn, bọn họ đã sắp xếp xong xuôi? Bọn họ biết mình sắp tới? Chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy, liền có thể an bài mọi chuyện thỏa đáng rồi sao?


Dạ Côn không thể tin được, thế nhưng hành động vừa rồi đã bao hàm quá nhiều tin tức.
- Bọn họ mượn tay ngươi thanh trừ tai họa ngầm lớn nhất.
Thánh Thiên Thành lần nữa ở bên cạnh Dạ Côn nhẹ nói ra, tựa hồ muốn ly gián Dạ Côn cùng Đông Môn gia.


Phệ Nguyên Thú nhẹ nhàng nhảy tới đầu vai Thánh Thiên Thành, Thánh Thiên Thành lập tức ngậm miệng lại, nghĩ tới vừa rồi con mèo này biến thành quái vật, toàn thân liền tê dại.
Đông Môn Trí Bác cùng Đông Môn Mộng đứng ở bên cạnh nói vài câu, Đông Môn Trí Bác liền rời đi.


Mà Đông Môn Mộng đi tới chỗ Dạ Côn, ôn nhu nói:
- Côn Côn, không sao chứ.
- Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn cau mày hỏi.
Đông Môn Mộng dừng một chút:
- Chúng ta trở về rồi hãy nói đi.


Nghe mẫu thân nói như vậy, xem ra trong này đúng là có nguyên nhân, Dạ Côn tin tưởng không chút nghi ngờ, chuyện như vậy vì sao lại không nói cho mình biết?
- Biểu ca, chúng ta đi trước, sau này lại tìm ngươi chơi.
Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm phất phất tay, cùng Đông Môn Nam trở về.


Nhìn hai tên đường đệ, Dạ Côn cảm giác bọn họ đều nằm trong kế hoạch.
Người trong nhà mẫu thân, quá kinh khủng!!!
Còn kinh khủng hơn người ở Thái Kinh, đoán chừng bị bán, còn giúp bọn họ đếm kim tệ.


Diệp Lưu cũng nghĩ như vậy, bây giờ nhìn lại, hẳn là Đông Môn gia chủ muốn củng cố tốt địa vị của mình.
Mọi người theo Đông Môn Mộng lần nữa trở về biệt viện, Lưu Lăng đã chuẩn bị cơm xong, đang chờ mọi người trở về...


Dạ Côn nhìn Lưu Lăng, Lăng tỷ, ngươi thế mà nấu cơm, không lo lắng chút nào sao?
Thánh Thiên Thành đương nhiên là đứng ở ngoài phòng, do Phệ Nguyên Thú trông chừng, cả người không tốt.
Tiến vào trong phòng, Lưu Lăng đã bưng thức ăn lên:
- Phu nhân, thiếu gia, ăn cơm đi.


Dạ Côn nhìn đồ ăn trước mắt, hướng phía Đông Môn Mộng hỏi:
- Mẫu thân, chuyện này đều do người và ông ngoại an bài sao?
- Không phải.
Đông Môn Mộng gắp thức ăn bỏ vào trong chén Dạ Côn.
- Vậy chuyện kia rốt cuộc là thế nào?


Dạ Côn dĩ nhiên biết, mẫu thân sẽ không hại mình, thế nhưng cái gì cũng không nói, trong lòng Dạ Côn là lo lắng cho mẫu thân.
Đông Môn Mộng vội vã trở về như vậy, là bởi vì phụ thân gửi thư, cho nên mới gấp gáp như thế.


- Côn Côn, ông ngoại con cần mẹ trở lại giúp đỡ, bởi vì ông ngoại con phát hiện bọn họ có hành động, nhưng không thể tùy tiện đánh rắn động cỏ được.


Dạ Côn nhẹ gật đầu, ông ngoại khẳng định phát hiện bọn họ có điểm dị thường, chẳng qua là vì muốn bức bách người đứng phía sau cho nên mới không có động thủ.


Mà Đông Môn Mộng cũng từng đề cập qua Côn Côn với Đông Môn Trí Bác, nói Dạ Côn chính là loại hài tử phi thường lợi hại kia, nhưng cũng không có nói chuyện Ngân Sắc Nam Nhân cho Đông Môn Trí Bác nghe, thế nhưng cho dù là thế, Đông Môn Trí Bác cũng muốn gọi ngoại tôn đến giúp đỡ, thế nhưng bị Đông Môn Mộng cự tuyệt, không muốn kéo nhi tử xuống vũng nước đục này.


Thế nhưng không ngờ được, nhi tử thế mà tìm tới Kiếm Sơn.
- Lúc Côn Côn con xuất hiện, ông ngoại con liền có chủ ý.


Khó trách thời điểm nhìn thấy ông ngoại, phát hiện ánh mắt ông ngoại không giống với những người khác, cảm giác ông ngoại và gia gia đều không đơn giản, đều là cao thủ chơi tâm cơ.
- Đáng tiếc vẫn là không có dẫn xuất người sau lưng bọn họ.


Đông Môn Mộng khẽ thở dài một tiếng, kỳ thật từ khi hai đứa con trai của đệ đệ tìm đến, nàng loáng thoáng đã cảm thấy sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng vì gia tộc, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục diễn.
- Mẫu thân, loại chuyện này người phải nói sớm với con chứ.


Dạ Côn cũng không biết nói gì, nếu các ngươi nói sớm, ta liền có thể phát huy tốt hơn.
Đông Môn Mộng cười khẽ một tiếng:
- Dùng lời của ông ngoại con tới nói, như thế mới có thể bộc lộ ra cảm xúc chân thật.
Dạ Côn:......


Cũng may mình không có bại lộ ra thân phận Ngân Sắc Nam Nhân, bằng không thì sẽ thua lỗ lớn.
Đông Môn Mộng sờ lên cái đầu trọc của nhi tử, cười nói:
- Côn Côn, con đúng là con ngoan của mẫu thân, đã giúp mẫu thân giải quyết tốt chuyện trong nhà.
- Ài...


Dạ Côn bất đắc dĩ thở dài, các ngươi diễn kịch, mà ta cùng Lưu Nhi thế mà bộc lộ chân tình... mất mặt quá.
- Ây dà, Côn Côn nhà ta tức giận, mẫu thân biết sai rồi, sau này sẽ không nói dối Côn Côn nữa.
Đông Môn Mộng thế mà nũng nịu với nhi tử.


Chuyện này khiến Dạ Côn trở tay không kịp, mẫu thân... ngươi thế này thật được không...
Nhìn nhi tử bị mình chọc cười, Đông Môn Mộng lại hướng phía Diệp Lưu cười nói:
- Lưu Nhi, con sẽ không trách mẫu thân chứ.


- Dĩ nhiên sẽ không, đều là trợ giúp mẫu thân, mẫu thân cũng bất đắc dĩ mà thôi.
- Lưu Nhi thật là hiểu chuyện, phu quân của con còn đang giận mẫu thân đây.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:
- Nào có.
- Còn không có, miệng đều sắp vểnh lên trời, hừ...


Dạ Côn trợn trắng mắt, mẫu thân thật quá tuyệt, người cho rằng người còn nhỏ à, thế mà nũng nịu với nhi tử.
Đoán chừng cha còn không có đãi ngộ như vậy.
Cũng may Minh ca đáng thương không nhìn thấy một màn này, bằng không thì sẻ phải ăn dấm của nhi tử rồi.


Lúc này, Đông Môn Trí Bác từ bên ngoài đi vào, khóe miệng mang theo nụ cười:
- Mộng Mộng, Côn Côn, Lưu Nhi, không sao chứ.
- Cha, không có việc gì.
Đông Môn Mộng đứng dậy cười nói.


Dạ Côn cùng Diệp Lưu cũng đứng lên, biểu thị rất phiền muộn, cảm giác ông ngoại không nên làm gia chủ, phải đi đến gánh hát mới đúng, tuyệt đối có thể danh dương toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục.


Nghe đối thoại trước đó với mẫu thân, bọn họ còn chưa từng diễn thử, thế mà nói đến mức Côn ca tin sái cổ, đúng là gạt người chết không đền mạng.
Đông Môn Trí Bác nhìn Dạ Côn, ánh mắt mang theo tán thưởng:


- Mộng Mộng, con sinh một đứa con trai tốt, giống như như lời con nói, đứa nhỏ Côn Côn này quả thật rất ưu tú.
Hiện tại Dạ Côn nghe lời này đã không còn cảm giác, chỉ cần là đại nhân vật, câu đầu tiên liền chính là...
Đứa nhỏ này, thật là ưu tú.


- Đây đều là Côn Côn nỗ lực có được.
Đông Môn Mộng đương nhiên tự hào, mà Tần ca đâu? Tần ca nỗ lực tại sao không ai nói, Tần ca thật quá đáng thương.
- Cha, cùng ăn cơm đi, Lưu Lăng, lại chuẩn bị một bộ bát đũa.
- Vâng, phu nhân.


Đông Môn Trí Bác ngồi xuống, hướng phía Dạ Côn cười nói:
- Mẫu thân của con hẳn đã nói cho con biết rồi phải không.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Ừm, vừa rồi mẫu thân đã nói rồi.
- Côn Côn, con cũng đừng trách mẫu thân con, chuyện này càng ít người biết càng tốt.