Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 487: Hồng Ca Sợ Tè Ra Quần

Phải biết Đông Môn Hồng cho tới bây giờ chưa từng sợ qua ai, dù sao thân phận cùng thực lực của y còn bày ra đó, cho dù rời khỏi Kiếm Sơn, cũng không có mấy ai chọc nổi.
Thế nhưng hiện tại Đông Môn Hồng phảng phất giống như thấy được gia gia của mình, ánh mắt đầy vẻ e ngại.


- Biểu ca... biểu ca... không thể giết tiếp...
Đông Môn Nguyên Trung tranh thủ thời gian thuyết phục, lúc này đã vô cùng hối hận vì dẫn biểu ca tới nơi này.
Nếu như không phải mình cùng đệ đệ, biểu ca cũng sẽ không bị kích thích, đánh tàn một tên, giết một người.
Xong... thật xong rồi...


Dạ Côn hướng phía Đông Môn Hồng từ tốn nói:
- Biết không? Bọn họ sợ ngươi, thế nhưng Dạ Côn ta không sợ ngươi.
Đông Môn Hồng căn bản không dám đáp lời, bởi vì y không muốn trở thành Đông Môn Lăng thứ hai.
- Vừa rồi hình như ngươi còn cười.


Dạ Côn nhìn thấy, trong lúc Đông Môn Lăng nhục mạ phụ mẫu mình, tên Đông Môn Hồng này còn nhếch miệng cười.
Chế giễu trần trụi như thế, ngươi cho rằng Côn ca không nhìn thấy sao?
- Ta... ta không có cười...
Đông Môn Hồng nhanh chóng phủ nhận.


- Không, ngươi cười, ta nhìn thấy, hơn nữa, các ngươi đều cười.
Dạ Côn liếc mắt nhìn đám đệ tử Đông Môn gia.
Đám người kia nhìn thấy ánh mắt Côn ca quét tới, căn bản không dám nhìn thẳng, dồn dập cúi đầu.
- Ngươi không dám thừa nhận sao?
Dạ Côn chăm chú nhìn Đông Môn Hồng.


- Ta thật không có.
Dạ Côn một tay bóp lấy cổ Đông Môn Hồng:
- Cười?!
Cảm nhận được tử vong tới gần, Đông Môn Hồng sợ.
Y có thực lực Kiếm Tông, thế nhưng ở trước mặt người này, y lại giống như một con gà con, căn bản không có một chút lực hoàn thủ nào.


Theo hô hấp càng ngày càng khó, Đông Môn Hồng dùng đến khí lực toàn thân hô:
- Ta cười, ta cười.
Dạ Côn lập tức buông lỏng tay, Đông Môn Hồng trực tiếp ngồi bệch xuống, ngụm lớn thở dốc, còn kịch liệt ho khan.


Hai huynh đệ đứng sau lừng nhìn Dạ Côn, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, Đông Môn Hồng là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi.
Trước kia chính là loại không sợ trời không sợ đất, thế nhưng ở trước mặt biểu ca, lại không khác gì một con gà bệnh vậy.
Biểu ca quá mạnh!!!


Dạ Côn nhìn Đông Môn Hồng dưới chân, cũng không có ý định buông tha cho y:
- Nếu đã thừa nhận, vậy được, tiếp theo ngươi làm thế nào để ta tha ngươi một mạng đây?
- Ta... nói xin lỗi.
- Nói xin lỗi? Nếu như xin lỗi có ích, vậy giết chóc sẽ còn tồn tại sao?
- Ta sai rồi.


- Đây chính là lơi xin lỗi của ngươi?
- Vậy ngươi còn muốn ta thế nào, ta đều đã quỳ gối ở trước mặt ngươi!!!
Đông Môn Hồng thế mà mang theo tiếng khóc nức nở la lớn, ánh mắt mang theo kinh khủng cùng nước mắt.


Đông Môn Hồng quả thật rất mạnh, nhưng y chưa tao ngộ qua tàn khốc, còn tưởng rằng mình vô địch, sinh hoạt ở dưới cánh chim của trưởng bối.
Hiện tại đối mặt với tử vong, Đông Môn Hồng đã bị sợ tè ra quần.
Quả thật đã đi tiểu.


Đệ tử Đông Môn gia nhìn Đông Môn Hồng, Hồng ca không ai bì nổi, thế mà quỳ gối ở trước mặt đầu trọc, cuối đầu sám hối.
Còn bị sợ quá khóc.


Đông Môn Nguyên Trung cùng Đông Môn Hàn Lâm cảm thấy, nếu như Đông Môn Lăng không có chết, biểu ca thật đã trút giận cho hai người mình, nhìn Hồng ca một chút, đều quỳ xuống khóc, khóc giống như đứa bé vậy.
Nhưng Đông Môn Lăng đã chết, tính nghiêm trọng của sự việc liền thay đổi.


Âm u trong lòng Dạ Côn còn chưa tan nhết, bị Đông Môn Lăng kích ra tới, nào có dễ thu lại như vậy.
Nhưng vào đúng lúc này.
Hai bóng người xuất hiện.
Một người trong đó là cữu cữu của Dạ Côn, Đông Môn Nam.
Một người khác, chính là Đông Môn Mộng.


Đông Môn Nam cũng vừa từ trong miệng tỷ tỷ biết được, hai đứa con của mình dẫn cháu trai đi tham quan.


Đông Môn Mộng không biết tình huống mấy năm gần đây ở Kiếm Sơn, thế nhưng Đông Môn Nam biết, hai đứa con của mình thường xuyên bị khi phụ, mà lần này nhìn thấy nhi tử của tỷ tỷ có Thần Kiếm, nhất định là muốn nhờ nhi tử của tỷ tỷ giúp bọn nó hả giận.


Thế nhưng tình huống hiện tại lại rất đặc thù.
Cháu trai chưa được tán thành, nếu như phát sinh mâu thuẫn với đám hài tử kia, như vậy rất có thể sẽ khiến cao tầng trong gia tộc phản cảm, thậm chí còn có thể trừng phạt cháu trai.


Mà Đông Môn Mộng nghe thấy đệ đệ nói, cũng sầm mặt lại, ngàn vạn lần không ngờ nhi tử của đệ đệ lại gọi Côn Côn đi đánh nhau.
Nếu quả thật đánh nhau, vậy chuyện nhận thân sẽ càng khó khăn hơn.
Dù sao nhà mình chính là như vậy.


Lúc nhìn thấy Đông Môn Hồng quỳ gối ở trước mặt nhi tử, Đông Môn Mộng hơi hơi nhíu mày lại, cũng may không có phát sinh chuyện gì nghiêm trọng.
Dù sao mình nhi tử còn có một tầng thân phận khác, chính là Ngân Sắc Nam Nhân!
Nếu như chọc giận Côn Côn, vậy thì khó giải quyết rồi.


Bất quá Đông Môn Nam nhìn thấy Đông Môn Chính nằm bất động, liền biết cháu trai đã động thủ, hai thằng con ngu ngốc!
Chuyện này cũng không thể trách tội hai huynh đệ bọn họ được, dù sao bọn họ vẫn còn trẻ, không biết đạo lý trong đó.


Thấy biểu ca có Thần Kiếm, trong lòng nhất định muốn nhờ biểu ca trợ giúp, dù sao phụ thân cũng không giúp mình.
Đông Môn Hồng trông thấy đại bá mẫu xuất hiện, phảng phất thấy được cây cỏ cứu mạng, lộn nhào tới chỗ Đông Môn Mộng, thút thít hô:
- Đại bá mẫu, cứu con... con của người muốn giết con...


Thấy Đông Môn Hồng như thế, Đông Môn Nam rất là nghi hoặc, đứa nhỏ này làm sao lại bị hù ra như thế?
Cho dù cháu trai cường thế, cũng không đến mức bị dọa khóc được, tốt xấu gì cũng là nam nhi Đông Môn gia.


Chỉ là Đông Môn Nam không biết, Đông Môn Hồng vừa phải chịu kinh khủng bao lớn, đời này Đông Môn Hồng chưa từng cảm thấy tử vong tới gần như vậy.
Dạ Côn đứng ở bên cạnh không hề động, nếu đã giết người, vậy cũng không cần thấp thỏm làm gì.


Nếu như Đông Môn gia đều là cái đức hạnh này, như vậy mẫu thân cũng không cần vì Đông Môn gia làm chuyện gì.
Đông Môn Mộng nhìn Đông Môn Hồng ở dưới chân, cũng rất bất đắc dĩ, từ khi nào nam nhi Đông Môn gia lại biến thành bộ dáng này.
- Mau dậy đi, con trai của ta sẽ không giết con.


Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
- Không! Không! Hắn sẽ giết, hắn đã giết Đông Môn Lăng!!!
Đông Môn Hồng ngửa đầu nhìn Đông Môn Mộng, nước mắt giống như vỡ đê, điên cuồng chảy xuống.
Đông Môn Hồng vừa dứt lời, Đông Môn Mộng cùng Đông Môn Nam đều bị trấn trụ.


Hai người lập tức ngốc ngốc nhìn về phía Dạ Côn, phảng phất đang xác nhận lời Đông Môn Hồng nói.
Dạ Côn yên lặng.
Đây cũng là một loại biến tướng thừa nhận.


Đông Môn Mộng biết nhi tử, con của mình sẽ không vô duyên vô cớ giết người, nhất định là Đông Môn Lăng kích thích nhi tử, mới khiến nhi tử nổi lên sát tâm, hơn nữa còn kích thích không nhỏ.
Đông Môn Nam cảm giác chuyện hôm nay sẽ vô cùng phiền toái.
Đều đã chết người rồi!


Đã bao nhiêu năm Kiếm Sơn không có người chết.
Trọng điểm người chết lại là cháu trai của nhị bá, nhị bá là người rất bao che khuyết điểm, nếu như để y biết cháu của mình bị người giết, không biết sẽ phát sinh chuyện gì.


Mà Dạ Côn là nhi tử của tỷ tỷ, tỷ tỷ làm sao có thể nhìn nhi tử bị phạt?
Dù sao nếu như bị phạt, chết là cái chắc a!
Đông Môn Nam hung hăng nhìn hai đứa con trai tốt của mình, hai đứa các ngươi quá không hiểu chuyện!
Cháu trai mới đến Kiếm Sơn, các ngươi liền nhờ hắn trút giận thay các ngươi.


Cảm nhận được ánh mắt của phụ thân, hai người cũng chỉ biết cúi đầu thật sâu.