Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 482: Đông Môn Mộng Bất Đắt Dĩ

Xung quanh đều là thành viên Đông Môn gia, đối với chuyện này cũng có biết chút ít, ngàn vạn lần không nghĩ tới, nhi tử Đông Môn Mộng thế mà tìm tới.
Hơn nữa còn nhanh như vậy, cho dù bay, cũng không thể bay nhanh như vậy chứ.


Dạ Côn nhìn về phía mấy người Đông Môn gia, nét mặt của bọn họ khác với những gì hắn nghĩ, cũng không có loại cảm giác cao cao tại thượng.
Trước đó còn tưởng rằng người trong nhà mẫu thân, đều là loại không nói lý, dù sao hình dung của cha chính là loại cảm giác như thế.


Hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất.
Cướp dâu...
Chính là thay cha cướp dâu.
Thế nhưng tình huống hiện tại như thế nào?
- Dạ Côn con đường xa tới, vào uống chén trà nóng, tâm sự với mẫu thân con thật tốt đi.
Đông Môn Trí Bác nhẹ nói ra.


Lời đã nói đến thế, Dạ Côn cũng chỉ đành nhẹ gật đầu.
Mọi người đi vào Kiếm Sơn, Dạ Côn một mặt không cao hứng, bởi vì mẫu thân không nguyện ý trở về với mình.
Nếu như mẫu thân nguyện ý trở về với mình, không ai có thể ngăn cản được.
Chẳng lẽ mẫu thân bị uy hϊế͙p͙ sao?


Thánh Thiên Thành rất muốn nói, các ngươi thật không mở trói cho ta sao?
Nói thế nào ta cũng là người Thánh Thiên gia, cứ trói như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?


Chỗ ở Đông Môn gia đương nhiên là trạch viện lớn nhất Kiếm Sơn, nói thật... Dạ Côn cảm thấy còn không tốt bàng trạch viện của mình.
Kiếm Sơn thật biết điệu thấp.
Đối với toàn bộ Cổ tộc mà nói, Kiếm Sơn thuộc về loại hình khiêm tốn nhất kia.


Mặc dù điệu thấp, nhưng Kiếm Sơn lại thuộc phái bảo thủ, tương đối thủ cựu, chuyện gì đều phải dựa theo quy củ đến, đây là quy củ do lão tổ quyết định, không thể thay đổi.
- Côn Côn, đi với mẫu thân đi.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu.


Mặc dù là đi vào Đông Môn gia, ngoại trừ ông ngoại trước đó có nói mấy câu, những người khác đều không nói gì.
Tựa hồ mang theo ánh mắt kỳ thị.
Giống như nếu không phải mình là nhi tử của mẫu thân, thì ngay cả tư cách vào cửa cũng không có.


Dạ Côn nghĩ quả thật không sai, thân là Kiếm Sơn Đông Môn Thiên Trạch, mặc dù điệu thấp, nhưng bọn họ cũng có cao ngạo của mình.
Dù cho trong tay Dạ Côn có Thần Kiếm, nhưng bọn họ cũng không có e ngại bao nhiêu.


Thánh Thiên Thành cũng không biết nên đi nơi nào, Đông Môn gia thật không dễ nói chuyện, tốt xấu gì mình cũng là người Thánh Thiên gia.
Tam ca còn gọi mình giúp bọn họ thuyết phục Linh Đô, ngẫm lại thật không đáng.


Không có cách, Thánh Thiên Thành chỉ có thể đi theo Dạ Côn, mình vẫn còn đang bị trói, con mèo kia còn ngồi xổm ở trên đầu vai của mình, dáng vẻ muốn khóa chặt con mồi.
Đi vào bên trong biệt viện của mẫu thân, Dạ Côn xụ mặt.
- Ai nha, Côn Côn nhà ta tức giận, thật đáng yêu nha.


Đông Môn Mộng lập tức nhoẻn miệng cười, hai tay nhéo nhéo gương mặt Dạ Côn, chọc ghẹo nhi tử.
- Mẫu thân! Nghiêm túc chút có được không, phải nghiêm túc.
Dạ Côn tức giận nói ra, đến lúc nào rồi còn nói đùa.
Đông Môn Mộng liếc mắt nhìn Thánh Thiên Thành.


Thánh Thiên Thành ngẩn người, thành thành thật thật bước ra biệt viện, chờ trở lại Thánh Thiên gia, mình nhất định phải báo cáo Đông Môn gia, đúng là không để Thánh Thiên gia vào trong mắt.
Không cứu thì thôi, còn cột mình lại.
- Côn Côn, lại đây ngồi đi, đừng giận mẫu thân, mẫu thân biết sai rồi.


Đông Môn Mộng thế mà hướng phía nhi tử giả ngây thơ, chuyện này khiến Dạ Côn trợn trắng mắt, mẫu thân trước mặt không phải là hàng giả đi.
- Mẫu thân, sao người không cùng con trở về? Cha đều đi hoa lâu chơi rồi.
Dạ Côn đảo mắt liền bán cha đi, ai kêu cha hố mình tận hai lần.


Đông Môn Mộng sầm mặt lại, vỗ bàn đá khẽ kêu:
- Cái gì? Lão nương vừa đi liền đến hoa lâu! Không đúng, y lấy đâu ra tiền, tiền đều ở trên người ta.
- Trên người lão gia hẳn còn có tiền riêng.
Lưu Lăng bên cạnh nói nhỏ một tiếng.


- Dạ Minh! Đã quản chặt như vậy, thế mà còn có thể giấu tiền riêng! Lão nương vừa đi liền đến hoa lâu! Đúng là tức chết ta rồi! Côn Côn, chúng ta trở về, nhìn mẫu thân có đánh chết cha con không!
Dạ Côn cảm thấy như thế cũng tốt, đánh chết cha, mẫu thân liền có thể... một mạch mà thành


Lưu Lăng tò mò hỏi:
- Thiếu gia, Trương thúc của ngươi có đi hoa lâu hay không?
- Trương thúc mỗi ngày đều đi theo cha.
Dạ Côn suy nghĩ một chút, thành thật nói ra.
Trương Thiên Thiên rất muốn nói, thiếu gia, Trương thúc cùng ngươi không oán không cừu, tại sao ngươi lại hại Trương thúc.


Quả nhiên, nghe Dạ Côn nói xong, vẻ mặt Lưu Lăng liền thay đổi trong nháy mắt.
- Mẫu thân, chúng ta trở về đi, đánh cha một trận cho hả giận.
- Ài, Côn Côn, hiện tại mẫu thân thật không thể trở về.


Đông Môn Mộng khẽ thở dài một tiếng, mặc dù rất muốn lập tức trở về kéo lấy lỗ tai Dạ Minh, nhưng hiện tại thật không thể rời khỏi nơi này.
Dạ Côn liền buồn bực:
- Mẫu thân, vì sao không thể trở về, chẳng lẽ ngồi đợi bị gả sao? Nếu cha biết mẫu thân gả, còn không phát điên sao?


- Còn có đệ đệ, đệ đệ vừa mới mất đi hài tử, nếu như mẫu thân làm như vậy, đệ đệ sẽ không thể tiếp nhận.
- Cái gì? Hài tử của Tần Tần làm sao?
Vẻ mặt Đông Môn Mộng đột nhiên thay đổi, kinh hoảng hỏi.
Dạ Côn thở thật dài:


- Mẫu thân, sau khi người rời đi, Thánh Nhân liền uống thuốc độc tự sát, đệ muội nghe thấy tin tức này, không chịu nổi đả kích, hài tử liền không còn, mấy ngày này đệ đệ cũng không dễ chịu.
- Hài tử không còn... ta...


Đông Môn Mộng thì thào nói nhỏ, ánh mắt mang theo tự trách, nếu như mình có mặt thì tốt rồi, hẳn có thể giữ được hài tử của Tần Tần, vì sao lại như vậy... Tần Tần đáng thương... vì sao lão thiên lại làm như vậy, quá tàn nhẫn.


- Mẫu thân, đệ đệ và đệ muội còn trẻ, về sau sẽ có lại hài tử.
Thấy mẫu thân rất thương tâm, Dạ Côn thấp giọng an ủi.
Trên mặt Đông Môn Mộng xuất hiện một tầng rã rời:
- Côn Côn, lần này mẫu thân rời đi, thật không phải lúc."


- Cho nên mẫu thân nên cùng con trở về mới đúng, nếu như mẫu thân ở nhà, đệ đệ hẳn sẽ có thể nhanh chóng bước ra bi thương.
- Côn Côn, mẫu thân cần giải quyết chuyện bên đây xong mới trở về.
Đông Môn Mộng bất đắc dĩ nói ra, có đôi khi... có quá nhiều chuyện lực bất tòng tâm.


- Đến cùng có chuyện gì phải để mẫu thân xử lý mới được, nhiều người như vậy còn không xử lý được sao?
Đông Môn Mộng nhìn năm ngọn núi lớn xung quanh thăm thẳm nói ra:
- Côn Côn, dãy núi Kiếm Sơn bắt đầu đứt gãy.


- Chính là dãy núi này sao? Cho dù dãy núi này đứt gãy thì có quan hệ gì, không phải chỉ là núi thôi sao?
Dạ Côn biểu thị không hiểu.


- Côn Côn, sở dĩ gọi là Kiếm Sơn, đó là bởi vì nhờ vào năm ngọn núi nhìn như bình thường này, mà Đông Môn gia cũng phải dựa vào năm tòa Kiếm Sơn này, mới có thể đạt đến địa vị như bây giờ.


Dạ Côn khẽ nhíu mày, nhìn năm tòa Kiếm Sơn một chút, đột nhiên đạt được một cái kết luận.
- Mẫu thân, năm ngọn núi này, không phải đều là Thần Kiếm đấy chứ
Dạ Côn kinh hô một tiếng.
Đông Môn Mộng nhẹ gật đầu.
Dạ Côn hít sâu một hơi, Thần Kiếm lớn như vậy... là thật sao?


Diệp Lưu bên cạnh cũng rất kinh ngạc, thân kiếm lớn như vậy, có phải càng thêm hung mãnh hay không?
Thế nhưng hiện tại vấn đề lại tới, Thần Kiếm làm sao lại bắt đầu đứt gãy? Đây không phải chuyện vô lý sao?