Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 477: Đầu Trọc, Yêu~

Thánh Thiên Thành nhìn biểu lộ hai nữ nhân trước mặt, cau mày thật chặt.
Mặc dù đã sớm nghe nói nữ nhân Thiên Trạch vô cùng điên cuồng, trông thấy nam nhân còn hơn nhìn thấy vàng.
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.


Hai nữ nhân trước mắt tướng mạo cực đẹp, vừa nhìn thấy mình liền giống như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Nhưng nữ nhân còn có thể hiểu được, thế nhưng con mèo kia, tại sao ngay cả con mèo kia đều có vẻ mặt như thế.


Ngay cả mèo ở Thiên Trạch cũng bị nữ nhân lây nhiễm ư, chuyện này cũng quá kinh khủng đi.
- Dĩ nhiên quen biết, chúng ta tâm sự thật tốt nhé?
Dạ Côn lộ ra nụ cười quỷ dị, đi đến chỗ Thánh Thiên Thành.
Nhìn nụ cười quỷ dị kia, Thánh Thiên Thành vô thức lui lại một bước.


- Ngươi không được qua đây!
- Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi, nghe lời...
Dạ Côn vung hai tay, tùy thời chuẩn bị bùng nổ.
Thánh Thiên Thành lập tức cảm thấy không lành, quát:
- Ta là người của Thánh Thiên gia!
- Biết, biết, Thánh Thiên gia, chính là tìm ngươi.


Dạ Côn lập tức nhào tới, mà Thánh Thiên Thành đột nhiên lóe lên, tránh thoát chiêu "sói đói chụp mồi" của Dạ Côn.
Dạ Côn dịu dàng cười nói:
- Đứa nhỏ tinh nghịch, thật là quá tinh nghịch.
Diệp Lưu:......
Phệ Nguyên Thú:......


Nhanh kết thúc đi, hiện tại Côn ca đã quá nhập vai, nhìn động tác xinh đẹp kia một chút, chỉ sợ đều đã quên mình là thân nam nhi.
- Ngươi!!! Nữ nhân Thiên Trạch các ngươi đều là kẻ điên!
Thánh Thiên Thành hướng phía nữ hoàng quát.
Hoa Sa La yêu kiều cười một tiếng:


- Nữ nhân Thiên Trạch, là nữ nhân cường thế nhất toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục! Ai nói nhất định phải nam nhân, nữ nhân Thiên Trạch chúng ta cũng có thể gánh nửa bầu trời!
Dạ Côn tựa như đang đùa bỡn Thánh Thiên Thành, mà Thánh Thiên Thành liền điên cuồng chạy trốn.


Cho người cảm giác, lúc này Dạ Côn giống như đang đùa giỡn một tên nam nhân.
Một nữ nhân đuổi theo một tên nam nhân, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khiến người ta sợ hãi.
Diệp Lưu nhìn không được, tỷ phu lại chơi tiếp, chỉ sợ thật phải đổi tỷ tỷ.


Chỉ thấy Diệp Lưu trong nháy mắt tan biến tại tại chỗ, trực tiếp xuất hiện sau lưng Thánh Thiên Thành, trong tay xuất hiện một thanh kim sắc trường kiếm, đặt ở trên cổ Thánh Thiên Thành.
Thân kiếm phát ra khí tức lãnh liệt khiến Thánh Thiên Thành ngây ngẩn cả người.


Nữ nhân này lúc nào xuất hiện ở sau lưng, căn bản không có chút phát giác!
Hoa Sa La đứng một bên cũng là rất kinh ngạc, nữ nhân này tựa hồ có chút lợi hại, tốc độ thật nhanh.
Dạ Côn nũng nịu nói ra:
- Lưu Nhi ~ ngươi làm gì ~ tỷ tỷ còn chưa chơi chán đây.
- Tỷ phu, đừng có nhập vai nữa.


Diệp Lưu trước đó còn cảm giác tỷ phu nữ trang rất thú vị.
Thế nhưng sai... tỷ phu đã gần như nhập vai rồi.
Dạ Côn dừng một chút, đột nhiên nhớ tới... hình như mình không cần đóng vai nữ nhân nữa.
Hồi tưởng lại một màn khi này, da gà trên người Dạ Côn đều nổi từng lớp.


Lập tức kéo tóc giả đang đội trên đầu xuống, còn có xiêm y trên người.
Hai cái vật thể hình tròn bất minh rơi xuống mặt đất, Hoa Sa La cùng Thánh Thiên Thành nhìn thấy, nhịn không được lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Nhất là cái đầu trọc phản quang kia, Hoa Sa La nhìn như si như say.
- Ngươi là nam nhân!!!


Con ngươi Hoa Sa La phảng phất như muốn nổ tung.
Từ trước đến này nàng chưa từng thấy qua nam nhân đặc biệt như vậy.
Cái đầu trơn bóng, một cọng lông cũng không có, dưới ánh mặt trời còn có thể phản quang!!!


Theo đạo lý mà nói, đầu trọc hẳn sẽ có cảm giác xấu xa, nhưng phối hợp với khuôn mặt anh tuấn kia, quả thật quá soái.
Hậu cung Hoa Sa La có ba ngàn nam nhân, thế nhưng giống như Dạ Côn, căn bản không có một người nào.
Chỉ nghe Dạ Côn dịu dàng nói ra:
- Không sai! Không sai!
- Khụ khụ khụ!!! Ta là nam nhân!


Dạ Côn điều chỉnh tốt âm thanh, gần đây đã quen dùng giọng nữ.
- Vậy ngươi cảm thấy bản nữ hoàng như thế nào?
Hoa Sa La ngượng ngùng hỏi.
Khóe miệng Dạ Côn co lại, Hoa Sa La bày ra bộ dáng tiểu nữ tử, thật khiến người ta nổi da gà.
- Nữ hoàng, xin tự trọng.
Dạ Côn ủi ủi, khá lịch sự.


Nhưng mà Hoa Sa La yêu kiều hừ một tiếng:
- Đàn ông các ngươi, liền không có một người tốt.
Hiện tại Dạ Côn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Thiên Trạch, một giây đồng hồ đều không muốn ở lại.
- Lưu Nhi, chúng ta đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy!


Hoa Sa La khẽ kêu một tiếng, thân thể mềm mại lập tức hóa thành tàn ảnh.
Dạ Côn dừng một chút, bộ pháp lập tức nhất biến.
Chuyện quỷ dị phát sinh, tay Hoa Sa La tựa như không xương, còn có một loại tá lực đả lực.
Di chuyển lực lượng của mình đi, thuận thế rơi vào trong ngực của nàng...


- Công tử kinh diễm như thế, sao không cùng bản hoàng vui sướng?
Hoa Sa La cúi đầu nhìn Dạ Côn, một mặt si mê.
Côn ca khϊế͙p͙ sợ! Đây là công pháp gì!!!
Mình thế mà nghiêng... nằm ở trong ngực nữ hoàng này!!!
- Tỷ phu, cẩn thận.
Diệp Lưu lo lắng hô.
Meo ~


A Lâm phiên dịch: "Côn ca, vẫn là đổi nữ trang đi, ngươi nam trang càng mê người, xem... phiền toái tới.
Dạ Côn làm sao có thể để Hoa Sa La đạt được, thân thể lập tức bộc phát ra một cỗ uy áp.
Hoa Sa La hơi sững sờ, chỉnh thân thể hướng về sau lướt tới:


- Công tử, hỏa khí thật là lớn, hay là để cho bản hoàng giúp ngươi tiết hỏa nhé?
- Nữ hoàng, tại hạ không có ý đắc tội, chỉ muốn dẫn y đi thôi, đừng ép ta.
Dạ Côn lạnh giọng nói ra, nữ nhân này lại cợt nhả hắn như thế, sao có thể nhẫn?
Hoa Sa La khẽ vuốt hoàng bào, cười nói:


- Công tử, nơi này là Thiên Trạch Linh Đô, ngươi muốn mang đi người, có phải cần ta cho phép mới được không?
- Nếu như ta muốn cưỡng ép thì sao?
Dạ Côn trầm giọng nói ra.
- Vậy bản hoàng chỉ có thể lưu công tử lại làm bạn với ta.
Hoa Sa La tựa hồ rất tự tin, thậm chí còn hơi nhảy múa.


Đừng nói, dáng múa nữ hoàng rất ưu nhã, quả thật không tệ, nhất cử nhất động tràn ngập phong vị.
Mà trong lúc Hoa Sa La vũ động, Dạ Côn lập tức cảm thấy có một mảnh bóng râm bao phủ.


Hoàng cung vốn nằm ở trên đỉnh, mà lúc này trên bầu trời, từng con phi thú to lớn lượn vòng, phát ra tiếng kêu vui sướng.
Dạ Côn cảm giác, chỉ cần nữ hoàng nguyện ý, đám phi thú nhu hòa này sẽ lập tức bạo tẩu.
- Công tử, không biết bản hoàng múa như thế nào?


Đầu ngón tay Hoa Sa La hơi hơi giương lên, ngón trỏ xẹt qua môi dưới, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dạ Côn.
Dáng vẻ vũ mị kia, thật là tuyệt.
Nữ hoàng tướng mạo bình thường, thế nhưng loại vũ mị đặc biệt này, thật khiến cho Dạ Côn khϊế͙p͙ sợ.


Cộng thêm đỉnh đầu có phi thú xoay quanh, khiến phần vũ mị này trở nên lăng lệ.
Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, mình thế mà bị dáng múa nữ hoàng mê hoặc, thật là không nên, em vợ còn ở bên cạnh nhìn đây.
Đến lúc đó trở về đâm thọc nói cho thê tử sẽ không tốt.


- Nữ hoàng, như thế nào mới có thể giao người này cho ta?
Hoa Sa La ôn nhu cười nói:
- Theo ta.
- Theo ngươi làm gì?
- Đi ngủ.
- Ha ha... nữ hoàng, ngươi cũng thật ngay thẳng.
Diệp Lưu bên cạnh hừ lạnh một tiếng:
- Không biết xấu hổ!
Trường kiếm trong tay lập tức vung lên!


Một đạo kiếm khí kim sắc nửa vầng trăng đánh tới Hoa Sa La.