Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 456: Phệ Nguyên Thú Thật Khó

- Ừm, buổi tối hôm nay đệ muội không dễ dàng gì, an ủi nàng thật tốt đi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, hành động của Trưởng Tôn Nhị tối hôm nay quả thật làm người bội phục, không biết có được tính là quân pháp bất vị thân không.


Dạ Tần nhẹ gật đầu, quay người đuổi theo, hôm nay thê tử không chỉ giúp Dạ gia, hơn nữa còn mang thai con của mình, Nhị Nhị quá cực khổ rồi.
Đi vào phòng, Dạ Tần nhìn Trưởng Tôn Nhị ngồi ở một bên, xoay lưng lại, bờ vai gầy yếu hơi hơi run run, phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ xíu.


Trưởng Tôn Nhị sống đến bây giờ, đã xem như là một nữ nhân kiên cường rồi, dù sao chuyện như vậy, ai có thể chịu được.
Dạ Tần chậm rãi đóng cửa lại, lập tức đi đến bên cạnh Trưởng Tôn Nhị, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thê tử khóc đến đỏ mắt.


Nắm bàn tay của thê tử, Dạ Tần nhìn nàng như thế cũng rất đau lòng:
- Nàng đã vất vả rồi.
Oa!


Trưởng Tôn Nhị bổ nhào vào trong ngực Dạ Tần lớn tiếng khóc, Trưởng Tôn Nhị lớn hơn Dạ Tần vài tuổi, cho nên vẫn luôn rất thành thục, hành sự cũng rất ổn trọng, thế nhưng như hôm nay đối mặt với chuyện như vậy, quả thật không ai có thể chịu nổi.
- Khóc lên sẽ không sao.


Dạ Tần vuốt lưng thê tử, an ủi nói ra.
- Phu quân, ngươi có thể khuyên nhủ gia gia cho phụ thân ta một con đường sống không? Ông ấy đã thua, không thể uy hϊế͙p͙ gia gia ngươi được nữa.
Trưởng Tôn Nhị đau khổ cầu khẩn Dạ Tần, chỉ hy vọng có thể thay phụ thân tìm một con đường sống.


Đối với Thánh Nhân Thái Kinh, Dạ Tư Không làm sao có thể thả được, đó chính là hành động diệt cỏ không diệt tận gốc, hơn nữa người kia còn là Trưởng Tôn Ngự, ai biết sau này sẽ chuyện gì phát sinh, hiện tại không giết, như vậy sẽ mất đi cơ hội tốt nhất.


Thế nhưng, lời nói của Dạ Tần cũng không có bao nhiêu trọng lượng.
Dạ Tần cũng tự biết điểm này:
- Nhị Nhị, nàng cảm thấy ta nói sẽ có tác dụng sao? Nếu như đại ca nói may ra còn một chút cơ hội.
- Phu quân, vậy ngươi giúp ta đi cầu xin đại ca đi, ngươi đi nói, đại ca nhất định sẽ chú ý.


Nói thật, Dạ Tần không muốn vì Thánh Nhân đi cầu đại ca, nhưng nhìn thê tử đáng thương như thế, hơn nữa hiện tại còn đang mang thai, không thể để nàng bị kích động được.
- Được, ta đáp ứng nàng, ta sẽ tìm đại ca nói thử một chút.
- Phu quân, cám ơn ngươi.


- Nghỉ ngơi thật tốt đi, hài tử của chúng ta cũng cần nghỉ ngơi.
Dạ Tần nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của thê tử, phảng phất có thể cảm nhận được huyết mạch của mình đang nhảy nhót, việc này khiến Dạ Tần lộ ra vẻ tươi cười.


Vừa nghĩ tới hài tử trong bụng, tâm tình của Trưởng Tôn Nhị hòa hoãn không ít, ánh mắt cũng trở nên nhu tình.
Dạ Tần quyết định ngày mai sẽ tìm đại ca tâm sự, buổi tối hôm nay bồi Trưởng Tôn Nhị, dù sao cảm xúc Trưởng Tôn Nhị rất không ổn định.


Buổi sáng ngày mai còn có một lần tảo triều, bất quá lần tảo triều này lại không có Thánh Nhân.
Tin tức Dạ gia chiến thắng rất nhanh truyền khắp Thái Kinh, nghe thấy Dạ gia thắng, mọi người cũng kinh thán không thôi, Dạ gia thế mà thành công soán vị.


Bất quá rất nhanh, lí do soán vị liền thay đổi, bởi vì có tin tức truyền ra, Thánh Nhân mới là người phản bội. Cùng liên thủ với Ngũ Nhạc suy yếu Dạ gia, thậm chí không tiếc dùng trăm vạn viện quân tới hãm hại Dạ gia.


Nghe được tin tức như vậy, tất cả mọi người ở Thái Kinh không thể nào tiếp thu được, Thánh Nhân kính yêu lại là loại người lòng dạ rắn rết như thế.
Chỉ sợ y không phải là người nữa rồi, con người sao có thể làm ra chuyện như vậy?


Nhất là khi người nhà của viện quân biết được việc này, bọn họ giống như phát điên, họ gửi gắm người thân nhất cho Thánh Nhân, kết quả nhận được lại là sự phản bội lạnh lùng.
Loại tâm tình đau nhói này, chỉ có gia quyến mới có thể nhận thức được.


Thậm chí ban đêm đều không ngủ được, tụ tập lại cùng đi đến hoàng cung, rõ ràng là muốn đi tìm một cái công đạo.
Thái Kinh một đêm này, chỉ sợ là đêm không ngủ.
Lúc này Dạ Côn đang chờ phụ mẫu trở về, bọn họ đi đâu không biết?


Nhìn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền ngáp lên ngáp xuống, Dạ Côn cười nói:
- Các ngươi đi ngủ trước đi.
- Côn ca, vậy chúng ta đi ngủ trước.
- Ừm.
- Nhàm chán, ta cũng đi ngủ đây.
Diệp Tử Tử chống chống đỡ lưng mỏi, rời khỏi đại sảnh.
Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên cũng ngáp rời đi.


Tử Yên lập tức cũng rời đi theo.
Dạ Côn thở hắt ra, Phệ Nguyên Thú trong ngực đã say ngất đi, phải nói là dễ chịu ngất đi.
Phệ Nguyên Thú thật là biết hưởng thụ.
- Nếu các nàng mệt thì đi về nghỉ trước đi.
Dạ Côn hướng phía thê tử cười nói.


- Không có việc gì, chúng ta cùng nhau chờ.
Dạ Côn nhìn Diệp Lưu bên cạnh, ánh mắt có chút ý tứ xấu xa.
Diệp Lưu lập tức liền cảm nhận được, lập tức cúi đầu, nhịp tim tăng tốc.
- Lưu Nhi, tới.
Dạ Côn vẫy vẫy tay với Diệp Lưu.


Đây là một động tác trêu chọc, sợ rằng trước kia đều không nghĩ tới, Diệp Lưu lại bị đùa giỡn như thế.
Trọng điểm là Diệp Lưu còn không ghét, thậm chí ngoan ngoãn đứng dậy, đi đến trước mặt Dạ Côn.
Dạ Côn vỗ vỗ chân của mình, cực kỳ giống khách làng chơi bên trong hoa lâu.


Diệp Lưu rất là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả lên.
Dạ Côn giữ chặt tay nhỏ Diệp Lưu, kéo một phát, mỹ nhân liền vào lòng.
Đừng nói, thân thể Diệp Lưu rất mềm mại, ôm vào liền có một loại cảm giác khác.


Diệp Ly khẽ thở dài một tiếng, đều là lỗi của mình, làm hại muội muội cũng vào hố lửa.
Thật không hiểu rõ, muội muội đến cùng nhìn trúng phu quân ở chỗ nào?
Chẳng lẽ là cái đầu trọc lớn kia sao? Thế nhưng trên đó bóng loáng đến mức không có một cọng lông đây.


Lúc này Phệ Nguyên Thú rất muốn nói, các ngươi không có phát hiện, một con Phệ Nguyên Thú vô tội đang đi ngồi lên sao? Phệ Nguyên Thú ta không cần mặt mũi sao?
Không sai biệt lắm lại đợi một canh giờ, Dạ Côn rốt cục nghe thấy tiếng cửa bị mở ra.
- Trăng thanh gió mát, hôm nay quả đúng là ngày tốt ~


Chỉ thấy Minh ca cầm lấy bầu rượu, vừa đong vừa đưa đi đến.
- Lão gia cẩn thận, đừng ngã.
Trương Thiên Thiên một bên đỡ lấy, lão gia thật đi dạo hoa lâu, mình còn đi theo..
Nếu như Lưu Lăng trở về, mình nhất định phải thành thật khai báo hết thảy.


Diệp Lưu thấy Dạ Minh trở về, lập tức đứng dậy, chững chạc đàng hoàng đi sang bên cạnh.
Mà mọi người cuối cùng nhìn thấy Phệ Nguyên Thú, mặt mèo sinh không thể luyến, mắt to phồng lên, phảng phất đang nói... nhân tính ở đâu!!!
- Cha, người thế nào?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, cha thế mà uống say như vậy.


- Côn Côn, đến bồi cha uống vài chén.
Dạ Minh vịn bả vai Dạ Côn, cười ha hả nói ra.
- Cha, mẫu thân đâu?
Dạ Côn nhìn cửa chính, chẳng lẽ mẫu thân tức giận?
- Mẫu thân con đã về nhà ngoại, cha tự do rồi, quá thoải mái...
Dạ Minh nắm bình rượu, lung la lung lay đi ra ngoài, vừa đi vừa uống.


Mẫu thân về nhà ngoại rồi?
Không đúng, sao đột nhiên lại về nhà ngoại? Trước đó cha còn nói, qua một đoạn thời gian sẽ cùng đi.
- Trương thúc, đã xảy ra chuyện gì?
Dạ Côn hướng phía Trương Thiên Thiên hỏi, Lăng tỷ cũng không nhìn thấy đâu.


- Thiếu gia, phu nhân dẫn theo Lưu Lăng đi về trước, bởi vì có chút việc gấp, cho nên đi khá vội vàng.
Trương Thiên Thiên giải thích một chút, trả lời như thế hẳn không thành vấn đề.