Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 453: Liên Tục Tổ Hợp Quyền

Liệt diễm đại kiếm phảng phất muốn hòa tan đại địa, từng cái khe nứt toát ra đại hỏa rừng rực, khí tức kinh khủng tràn ngập giữa đất trời.
Oanh!
Chỉ thấy đại địa bị lõm sâu vào, Dạ Côn cảm thấy một cỗ khí tức hung tàn từ trong lòng đất toát ra.
Cỗ khí tức này, hẳn là Yêu?


Thái Kinh thủ hộ thú là Yêu sao?
Dạ Côn nhíu chặt lông mày, Thánh Nhân đến cùng còn có bao nhiêu át chủ bài chưa dùng tới?
Trưởng Tôn Ngự tức giận quát:
- Ra đi! Phệ Nguyên Thú!!!
Chỉ thấy từ trong hố lớn nhảy ra một thân ảnh nho nhỏ, rơi vào trên vai Trưởng Tôn Ngự.


Dạ Côn nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Tràng diện lớn như vậy, còn tưởng rằng là quái vật khổng lồ gì đó, kết quả ngươi nhảy ra một con... mèo
Cái tên này thoạt nhìn không đáng sợ chút nào, giống như Mộ Nhi vậy, vừa nhìn liền muốn cọ.


Bàn tay của Trưởng Tôn Ngự vừa nắm, liệt diễm đại kiếm bay vào tay:
- Ngân Sắc Nam Nhân! Tiếp theo ngươi hãy tiếp nhận Phệ Nguyên Thú trừng phạt! Có lẽ không cần ta ra tay, ngươi liền đã xong đời rồi.
- Nói thật, ta hoàn toàn không nhìn ra nó có chỗ nào lợi hại.
Dạ Côn ăn ngay nói thật.


Trưởng Tôn Ngự hừ lạnh một tiếng:
- Phệ Nguyên Thú! Cắn đầu của hắn xuống!
Meo ~
Dạ Côn nhìn mèo trắng lao đến chỗ mình, giương nanh múa vuốt, bộ dáng kia rất đáng yên.
Cho nên Dạ Côn trực tiếp đưa tay, một phát bóp lấy.


Phệ Nguyên Thú ngây ngẩn cả người, sau đó thế mà trợn to mắt lên, bộ dáng cầu xin tha thứ.
Dạ Côn cũng phục, đây là Thái Kinh thủ hộ thú, Phệ Nguyên Thú
- Thánh Nhân à, này không phải là giả đấy chứ.


Dạ Côn vỗ vỗ đầu Phệ Nguyên Thú, chỉ thấy Phệ Nguyên Thú lộ ra nụ cười nịnh nọt, thậm chí híp mắt, tựa hồ rất hưởng thụ, Dạ Côn dứt khoát ôm vào trong ngực vuốt ve.


Trưởng Tôn Ngự đã choáng váng, con Phệ Nguyên Thú kia rất mạnh. Mạnh đến không hợp thói thường, thế nhưng nó lại có một chỗ không tốt, bị người ta vuốt một hồi liền không biết mình họ gì.
Nhìn Phệ Nguyên Thú nằm ở trong ngực Ngân Sắc Nam Nhân, một mặt dễ chịu, còn nhõng nhẻo meo meo meo, đậu mé!


Dạ Côn cảm thấy con mèo này thật thú vị, trở về cho Mộ Nhi chơi cũng được, dù sao cũng là đồng loại.
Phệ Nguyên Thú vẫn tính nhu thuận, chỉ là lông rụng hơi nhiều, lúc này mới ôm một hồi mà ngân giáp trên người đã dính một mớ lông.
- Đi sang bên cạnh chơi đi, lúc nữa ta mang ngươi về nhà.


Dạ Côn ném Phệ Nguyên Thú ở trong hư không, mà Phệ Nguyên Thú đứng yên, ánh mắt nhìn Dạ Côn thật sâu, tựa hồ Dạ Côn không vuốt nó, thuyền nhỏ hữu nghị chúng ta vừa mới thành lập sẽ bị lật.


Dạ Côn có thể cảm nhận được Phệ Nguyên Thú uy hϊế͙p͙, chậm rãi quay người, mắt rồng trên ngực lập tức mở ra, chăm chú nhìn Phệ Nguyên Thú.
Toàn thân Phệ Nguyên Thú chấn động, biểu tình kia trong nháy mắt liền biến, phảng phất đang nói, đại ca, ngươi bề bộn công việc trước, làm xong nhớ vuốt ve ta nha ~


Nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Phệ Nguyên Thú, Dạ Côn liền hướng phía Trưởng Tôn Ngự hô:
- Còn có át chủ bài nào không?


Trưởng Tôn Ngự không biết Phệ Nguyên Thú vì sao lại trở nên như thế, nghĩ thầm nhất định là do Ngân Sắc Nam Nhân mê hoặc Phệ Nguyên Thú, mà Phệ Nguyên Thú là tên tiểu nhân không kiên định, không phải... là tiểu miêu không kiên định.


- Ngân Sắc Nam Nhân, xem ra ta chỉ có thể dùng thực lực cường đại giết ngươi.
Trưởng Tôn Ngự chậm rãi huy động liệt diễm đại kiếm trong tay.
Đột nhiên!


Liệt hỏa thoát ly thân kiếm, tràn ngập ở trong không khí xung quanh, toàn bộ hư không chìm trong biển lửa, nhiệt độ cao mặc dù ở trên không trung, nhưng mặt đất cũng bắt đầu bị đốt lên.
Dạ Côn căn bản không có né tránh, ngay cả Dị Hỏa còn không đốt nổi Côn ca, chơ nói chi là loại hỏa diễm này.


Mà con Phệ Nguyên Thú kia thế mà lăn lộn ở trong ngọn lửa, chính là loại lăn lộn vô cùng hưởng thụ kia.
- Càn Khôn Bạo Viêm!
Trưởng Tôn Ngự âm u quát, liệt diễm xung quanh thế mà dần dần dung hợp lại cùng nhau, tạo thành một hỏa nhân.


Mà thời điểm khi người lửa xuất hiện, liệt diễm đại kiếm trong tay Trưởng Tôn Ngự lại biến mất, hỏa nhân kia hẳn là nhân hình của Thần Kiếm.
Hôm nay Dạ Côn xem như được thêm kiến thức, Thần Kiếm thế mà còn có thể hóa thành hình người


- Ngân Sắc Nam Nhân! Hãy cảm thụ sự lợi hại của Thần Kiếm nhất đoạn, ngươi sẽ biết, cái gì gọi là miểu sát, cái gì gọi là uy nhiêm Đế Vương không thể xâm phạm!!!
Dạ Côn cười khẽ một tiếng:
- Loè loẹt, một quyền nhẹ nhàng!
Oanh!!!


Quyền phong không bị áp súc lập tức bao phủ hết thảy trước mắt.
Thần Kiếm vừa mới hóa thành hình người tan biến ở bên trong quyền phong, hai tay Trưởng Tôn Ngự tạo thủ thế, tiếp nhận cỗ hủy quyền phong thiên diệt địa này.


Mấy hơi qua đi, hết thảy đều bình tĩnh lại, bầu trời đầy sao thật quá sáng chói xúc động lòng người, bởi vì tầng mây đã bị chia làm hai nửa.
Lúc này Trưởng Tôn Ngự vẫn còn tồn tại, chẳng qua là hỏa diễm trên khải giáp đã không còn.
- Ngân Sắc Nam Nhân!


Trưởng Tôn Ngự tức giận quát, hỏa diễm trên khải giáp lần nữa toát ra, hiện tại y đã biết, Ngân Sắc Nam Nhân cũng không có nói mạnh miệng.
Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng, tay phải lần nữa oanh ra.
- Đậu!
Trưởng Tôn Ngự nhịn không được mắng một câu.


Quyền phong kinh khủng lần nữa xuất hiện, Trưởng Tôn Ngự lần nữa bảo vệ toàn thân.
Chờ quyền phong đi qua, Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra:
- Quyền phong của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng đối với ta mà nói, vẫn chưa đủ.
- Thế này thì sao?


Dạ Côn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Trưởng Tôn Ngự, nắm đấm hung hăng đánh vào ngực Trưởng Tôn Ngự/
Răng rắc!
Một tiếng này vô cùng thanh thúy, phần ngực áo giáp của Trưởng Tôn Ngự xuất hiện vết rách, từng khối từng khối rơi xuống.


Mà sau lưng Trưởng Tôn Ngự lại xuất hiện một cái quyền ấn, khủng bố đến cực điểm.
Trưởng Tôn Ngự chậm rãi ngẩn đầu nhìn Dạ Côn:
- Ngươi!
- Ta? Ta là Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi không chọc nổi!
- Nhẹ nhàng liên tục tổ hợp quyền!
Phanh phanh phanh phanh phanh!!!!!!


Hai tay Dạ Côn như như chớp giật, Trưởng Tôn Ngự căn bản không phòng ngự nổi, khôi giáp trên người lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn được rơi xuống.
Liền Phệ Nguyên Thú bên cạnh đều choáng váng.


Đánh xong một bộ tổ hợp quyền, Dạ Côn lui về phía sau, thở phào một cái, bộ áo giáp kia thật cứng rắn.
Lúc này thân thể Trưởng Tôn Ngự bất động, Nhất Niệm Diệt Sinh trên người xuất hiện vô số vết rách.
Bành!


Nhất Niệm Diệt Sinh biến thành vô số mảnh vỡ rơi xuống, Trưởng Tôn Ngự mặc hoàng bào xuất hiện ở trong hư không, tóc tai bù xù, ánh mắt mang theo vẻ khó có thể tin.
Dạ Côn yên lặng chờ lấy.
Trưởng Tôn Ngự chậm rãi ngẩng đầu nhìn Dạ Côn, trầm giọng hỏi:
- Tại sao ngươi lại mạnh như thế?


Đối với vấn đề này, Dạ Côn cũng trầm tư.
- Tại sao ta lại mạnh như thế? Ta cũng không biết, ta cũng không muốn mạnh như vậy, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại phải mạnh như vậy, phiền não của ta ngươi có thể hiểu không?


Trưởng Tôn Ngự đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng tái nhợt, lung lay sắp đổ.
- Không cần vờ vịt nữa, khẳng định còn có hậu thủ đi, nhanh lấy ra đi, thế nhưng đồng giống như Phệ Nguyên Thú đấy nhé.


Dạ Côn cẩn thận căn dặn, biểu thị ngươi có thể cho Côn ca ta một chút kinh hỉ hay không, dù sao Côn ca ta rất muốn thua một lần, từ nhỏ thắng liên tiếp đến bây giờ, chưa từng đứt đoạn.
Meo meo meo ~
Phệ Nguyên Thú biểu thị, tính cách này của ta là trời sinh, ngươi lại trách ta rồi?


Trưởng Tôn Ngự cười khẽ một tiếng.