Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 444: Yến Tiệc (4)

Dù sao đây chính là hơn mười tên Kiếm Hoàng, nếu thật đánh nhau, vậy hậu quả khó mà lường được.
Lúc này Dạ Trùng trầm giọng quát:
- Tất cả ngồi xuống!
- Tướng quân!
- Ngồi xuống!


Hơn mười vị phó tướng mang theo biểu lộ không tình nguyện ngồi xuống, mà vẻ mặt Trưởng Tôn Ngự tương đối sâu lắng.
Dạ Trùng chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân chớ trách, là thần sai, không quản giáo tốt cấp dưới.
- Là không quản giáo tốt, hay là sớm đã muốn làm như vậy?!
Tông Hòa Đồng chất vấn.


Trưởng Tôn Ngự ho nhẹ một tiếng, mọi người lập tức an tĩnh lại.
- Viện trưởng, ngươi thấy chuyện này nên xử lý thế nào mới tốt?
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Bùi Thiên hỏi.
Bùi Thiên dừng một chút, chậm rãi đứng dậy chắp tay:


- Thánh Nhân, chuyện trong triều ta không biết được, nhưng phải cho viện quân một câu trả lời thỏa đáng, dùng sao cũng từng là sinh mệnh.
Xem ra ý của Bùi Thiên cũng muốn định tội Dạ Trùng.
Trưởng Tôn Ngự hướng phía Hữu Tướng hỏi:
- Hữu Tướng, định tội gì?


Theo Thánh Nhân tra hỏi, mọi người liền biết xem ra buổi tối hôm nay Thánh Nhân thật muốn diệt trừ Dạ gia.
Nhưng kết quả như vậy, chẳng qua là trừ đi một tên Dạ Trùng, cũng không thể nhổ tận gốc Dạ gia.
Du Hạo Nam cung kính nói ra:


- Ngày đó Dạ tướng quân ở trên đại điện hứa hẹn, thành còn người còn, hiện tại vi phạm lời thề, nên trảm!
Trảm!
Đây là muốn giết chết Dạ Trùng!
Dạ Tư Không sao có thể để chuyện như vậy xảy ra.
Y lập tức nói ra:


- Thánh Nhân! Con ta thủ hộ biên cương cho Thái Kinh, thương xót chúng thuộc hạ mới làm ra chuyện như vậy, nếu như dựa theo quy định làm việc, vậy sẽ khiến mọi người lạnh lòng.
Thương Minh trầm giọng nói ra:
- Thủ hộ biên cương, thương xót chúng thuộc hạ? Tư Không, ngươi nói lời như vậy, tâm không đau ư?


- Vì sao lão phu phải đau lòng, lão phu chẳng qua chỉ nói lời thật.
- Hừ, nói lời thật, Dạ tướng quân là phản đồ, tại sao ngươi lại không nói tới?
Thương Minh lập tức đưa ra một quả bom nặng ký.
Chỉ nghe Thương Minh tiếp tục nói:


- Nếu như Dạ Trùng truyền tin đến viện quân, viện quân sao có thể trúng mai phục? Ngũ Nhạc ở bên ngoài căn bản không có cách nào chặn được! Dạ Trùng! Thư là do ngươi viết, ngươi truyền đi thế nào, ngươi giao cho ai, ai có thể chứng minh điểm này?


- Thư đương nhiên là cột vào phi điểu chuyên dụng của phi thuyền, phòng ngừa phát sinh vấn đề, từng được Thánh Nhân ân chuẩn.
Dạ Trùng giải thích nói.
- Ngươi nói ngươi đã gửi, ai có thể chứng minh, cho dù có người chứng minh, đó cũng là người của Dạ gia quân các ngươi, không thể tin.


Thương Minh cười lạnh một tiếng.
Dạ Trùng chất vấn:
- Chưởng viện, theo ý của ngươi, ta chính là mật thám?
- Ta cũng không có nói, là Dạ tướng quân ngươi nói.
Dạ Trùng cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngồi xuống không nói chuyện.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra:


- Gần đây bản hoàng cũng nhận được tình báo, Dạ Trùng... tình báo này đối với ngươi mà nói, không phải là chuyện tốt.
- Thánh Nhân, ở trong này hẳn có hiểu lầm gì đó.
Phản ứng của Dạ Trùng lúc này chính là đánh chết cũng không thừa nhận.


Trưởng Tôn Ngự nhìn Dạ Trùng thật sâu, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi biết cấu kết với Ngũ Nhạc, giết hại viện quân là tội gì không?!
Tông Hòa Đồng quỳ trên mặt đất cung kính nói ra:
- Cấu kết Ngũ Nhạc, giết hại viện quân, chính là tội phản quốc, tru di cửu tộc!


Mọi người cảm thấy chuyện nói đến mức này, hẳn đã vô cùng rõ ràng.
Thánh Nhân muốn đâm Dạ gia một đao, mà từ tình huống hiện tại xem ra, Thánh Nhân đã chiếm thượng phong.
Cảm giác Dạ gia đã không thể nào lật bàn được nữa.


Trưởng Tôn Nhị thật không ngờ phụ hoàng lại làm như vậy... không phải nói quan sát sao? Tại sao đột nhiên nóng lòng như thế?
Hơn nữa mình... sẽ biến thành con chốt thí của phụ hoàng sao?
Vì sao lại như thế...
Lúc này Dạ Tư Không trầm giọng nói ra:


- Thánh Nhân, Dạ gia ta cúc cung tận tụy với Thái Kinh, ngươi lại đối xử với Dạ gia như vậy sao?
Lời này vừa mới nói xong, đám phó tướng Dạ gia quân lần nữa đứng lên, dưới loại yến tiệc như thế này, bọn họ không thể mang bội kiếm, nhưng vẫn kết thành vòng bảo vệ người Dạ gia ở bên trong


- Dạ gia chủ yên tâm, muốn gây bất lợi cho các ngươi, vậy thì phải bước qua xác của chúng ta đã!
Một vị phó tướng trong đó lạnh giọng quát.
Dạ gia quân hành động như thế, hiện trường lập tức thay đổi mùi vị.
Thương Minh cười lạnh một tiếng:


- Đã sớm biết Dạ gia quân các ngươi lòng lang dạ thú, muốn mưu triều soán vị!
Nói xong liền vung tay.
Từng đạo hắc ảnh từ bốn phương xuất hiện, chỉ trong vòng mấy hơi đã vây quanh toàn trường, thậm chí còn bao vây tất cả mọi người Dạ gia, từng thanh lợi kiếm chỉ hướng Dạ gia.


Dạ Tư Không nhìn Thánh Nhân ở trên đài, trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, Dạ gia ta phụng sự hoàng thất mấy đời, ngươi lại đối xử với Dạ gia như vậy sao?


- Tư Không à, Thái Kinh có luật pháp Thái Kinh, nếu Dạ gia làm ra chuyện như vậy, ngươi nói bản hoàng che chở như thế nào? Bản hoàng còn muốn Dạ gia các ngươi giúp ta gánh một mảng trời Thái Kinh, thế nhưng các ngươi lại khiến bản hoàng quá thất vọng.


Trưởng Tôn Ngự âm u nói ra, ánh mắt nhìn Dạ Minh cùng Dạ Côn, trong lòng đã sớm có biện pháp ứng đối.
Dạ Tư Không đột nhiên kích động, sau đó che ngực, miệng phun máu tươi, vẻ mặt lập tức trắng bệch.
Dạ Dương yên lặng nhìn thoáng qua.
Nhìn phụ thân thổ huyết, Dạ Minh liền đi tới:


- Làm sao vậy?
Chỉ thấy Dạ Tư Không ngụm lớn thở dốc:
- Trúng độc.
Trưởng Tôn Ngự nhếch miệng lên cười nhàn nhạt, mặc dù rất nhỏ, nhưng vẫn bị nhìn thấy.
Xem ra chuyện Dạ Tư Không bị trúng độc, là do Thánh Nhân làm.


Mọi người ở đây tưởng rằng Dạ gia đại thế đã mất, chỉ thấy Dạ Dương đột nhiên đứng dậy, hướng phía Thánh Nhân chắp tay.
Đối mặt với hành động của Dạ Dương, mọi người ở Dạ gia đều choáng váng.
Chuyện gì thế này?


Trưởng Tôn Ngự nhìn Dạ Dương đi ra, cũng biết nên kết thúc, để chuyện này có cái kết viên mãn.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Ngự đứng dậy từ tốn nói:
- Tư Không, suy nghĩ trong lòng ngươi, chuyện ngươi muốn làm, bản hoàng đều biết!


Dần dần, Trưởng Tôn Ngự đi tới trước mặt Dạ Dương, vỗ vỗ bả vai Dạ Dương.
Mặc dù chỉ là một cái động tác nho nhỏ, thế nhưng mọi người trong nháy mắt liền hiểu.
Dạ Dương thế mà phản bội!
Độc này cũng là do Dạ Dương hạ!


Dạ Côn cùng Dạ Tần choáng váng, nhìn Dạ Dương cũng không biết nên nói gì? Ngàn vạn không nghĩ tới, thế mà bị người trong gia tộc bán.
- Dạ Dương! Ngươi đang làm gì?!
Dạ Minh hướng phía Dạ Dương lạnh giọng quát. Dạ Trùng cũng lạnh mặt nhìn Dạ Dương.


Trưởng Tôn Ngự cười cười, hướng phía Dạ Tư Không nói ra:
- Tư Không, trước kia bản hoàng đã sớm nói với ngươi rồi, ít mắng nhi tử, nhất là mắng mấy từ như đồ đần độn, thật khiến người rất đau đớn, Dạ Dương cũng không phải đồ đần độn trong miệng ngươi.


- Ở trong mắt bản hoàng, Dạ Dương toàn thân trên dưới đều tản ra ánh sáng, y là một người vô tư.
Trưởng Tôn Ngự vừa đi vừa nói, bộ pháp mang theo một loại thắng lợi.


- Các ngươi không phải muốn chứng cứ sao? Bản hoàng liền cho các ngươi chứng cứ, đây cũng không phải là bản hoàng vu oan Dạ gia các ngươi, mà là Dạ gia các ngươi một nhà bất chính!
Trưởng Tôn Ngự muốn khiến Dạ gia đến chết cũng không thể nói được lời nào.
Chỉ thấy Dạ Dương chắp tay nói ra:


- Thánh Nhân, tại sao ngươi lại hãm hại phụ thân ta?