Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 432: Dạ Gia Có Phiền Toái

- Ý của các ngươi là... bộ ngân giáp này là một con rồng sống?
Dạ Côn ngốc ngốc hỏi.
Đông Tứ và Đát Từ liếc nhau một cái, lập tức nhẹ gật đầu:
- Lão sư, Thanh Hoa Cổ Long chẳng qua là lưu lại Nguyên Thần, không cần phải sợ.


- Cái gì mà không cần phải sợ, hôm trước nó trực tiếp bóp chết một tên cầm Thần Kiếm đấy.
Dạ Côn cảm giác nhất định không phải Nguyên Thần, Nguyên Thần nào có mạnh như vậy.
- Ách... chắc là ngoài ý muốn mà thôi.
Đát Từ cũng phụ họa theo:
- Lão sư, hẳn là ngoài ý muốn.


- Hơn nữa dùng năng lực của lão sư, hẳn có thể dễ dàng thu phục nó, dù sao năm đó Thanh Hoa Cổ Long cũng là do lão sư thu phục.


Dạ Côn gãi gãi cái trán, chủ yếu là muốn biết ngân giáp này đến cùng là thứ gì, từ phòng ngự của nó mà nói, bộ ngân giáp này quả thật rất biến thái, thế mà có thể miễn dịch Thần Kiếm.
Tất cả Long tộc đều miễn dịch với Thần Kiếm hữu hình.


Rời khỏi nhà xí, Dạ Côn trở lại trong phòng, hai vị tiểu kiều thê đã nằm sẵn trên giường.
- Nghỉ ngơi sớm như vậy?
Dạ Côn tò mò hỏi.
Nhưng mà Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đang nghĩ, lúc nào mới có thể khiến phu quân ngất thêm một lần.
- Đúng vậy, mệt mỏi quá.


- Há, vậy các nàng đi ngủ trước đi, ta đi tắm.
Dạ Côn nói xong liền đi sang phòng nhỏ bên cạnh tắm rửa.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đã thành thói quen, cho nên thản nhiên thϊế͙p͙ đi.
Sau khi Côn ca tắm rửa xong, trực tiếp nằm ở giữa thê tử, sau đó hai tay kéo lại.


Hiện tại vừa vặn tốt, nếu như sau này tăng thêm Diệp Lưu, vậy biết làm sao bây giờ... ôm ba người sao? Trên bụng mình còn có thể nằm một người?
Dần dần, Dạ Côn cũng chìm vào giấc ngủ...
Đêm khuya, bên ngoài tuyết bay trắng xóa, cũng không lâu lắm, Thái Kinh đã bị một tầng tuyết trắng bao trùm.


Từ bên trên nhìn xuống, có một loại phong vị khác.
Trong lúc Dạ Côn ngủ mê lại đột nhiên nghe thấy...
- Thiếu gia, đại sự không xong!!!
Dạ Côn:......
Diệp Ly:......
Nhan Mộ Nhi:......
Mẹ nó, mới trở về ngày đầu tiên... buổi sáng lại nghe thấy câu nói này.
Thái Kinh nhất định xung khắc với Côn ca ta.


- Lại thế nào
Dạ Côn bất đắc dĩ hô.
Đông Tứ ở bên ngoài hô:
- Thiếu gia, Thánh Nhân bắt đầu động thủ!!!
Dạ Côn đột nhiên mở mắt, lập tức ngồi bật dậy, đắp chăn cho thê tử, mặc quần áo liền mở cửa ra ngoài.
- Tình hình như thế nào?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.


- Vừa rồi ta cùng Đát Từ ra ngoài mua thức ăn, tất cả mọi người đều đang bàn tán chuyện Dạ tướng quân bỏ thành, dẫn đến ba trăm vạn viện quân chết thảm.
Dạ Côn nghe xong sắc mặt lập tức đọng lại, Thánh Nhân quả nhiên đã ra tay.
- Ừm, ta biết rồi.
Dạ Côn âm u nói ra, lập tức trở về phòng.


- Phu quân, làm sao vậy?
Diệp Ly lo lắng hỏi.
- Thánh Nhân đã bắt đầu tản tin tức, nói ba trăm vạn bị đại bá hại chết.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Nhan Mộ Nhi ngồi dậy, suy tư nói:
- Thánh Nhân vội vã như vậy? Ngươi mới trở về liền tản tin tức rồi?


- Đoán chừng Thánh Nhân đã không muốn đợi nữa.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói, xem ra giữa Dạ gia với Thánh Nhân, quả nhiên vẫn phải có một trận chiến.
Xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người không còn tâm tình ngủ nữa, đều tập trung vào trong đại sảnh thương nghị.


- Đại ca, ta cảm thấy hẳn là có người châm ngòi, phụ hoàng sẽ không làm như thế.
Trưởng Tôn Nhị biểu đạt cái nhìn của mình, buổi sáng nghe thấy tin tức như vậy, trong lòng cũng rất khϊế͙p͙ sợ.
Mà Dạ Tần lại trầm giọng nói ra:
- Chuyện đã bày ở trước mắt, Thánh Nhân chính là muốn Dạ gia chết!!!


- Phu quân...
Trưởng Tôn Nhị nhìn Dạ Tần hô, dáng vẻ vô cùng mảnh mai.
Dạ gia cùng hoàng thất nảy sinh xung đột, Trưởng Tôn Nhị hẳn là người khó chịu nhất.
Tử Yên an ủi:
- Phu quân, ngươi đừng vội, trước nhìn tình huống một chút.
Liệt Cốt từ tốn nói:


- Ta cảm thấy nếu thánh nhân cũng động thủ, chúng ta cũng không cần phải sợ.
- Liệt Cốt nói không sai, trực tiếp đánh là được.
Làm người đứng xem, đám người Diệp Tử Tử đương nhiên sẽ không yếu thế, hơn nữa còn ước gì mình sẽ được lên đánh đây.


Thế nhưng muốn đánh cũng cần một cái lý do chính đáng, không có lý do chính đáng, như vậy sẽ bị thế nhân phỉ nhổ.
Ở trên Huyền Nguyệt đại lục, nếu như mưu phản, liền sẽ bị quần công, người ta còn ước gì ngươi mưu phản nữa kìa.


Cho nên cho dù mưu phản, cũng phải động não mưu phản, không thể lỗ mãng.
Dạ Côn cũng muốn nghe xem Thánh Nhân nói như thế nào, dù sao hiện tại vẫn là truyền ngôn.
Lúc này trong hoàng cung Thái Kinh.
Ngự thư phòng.
Trưởng Tôn Ngự triệu tập Thương Minh, Hữu Tướng Du Hạo Nam thương nghị.


Nhưng mà chỉ sợ Thánh Nhân còn không biết, vị Hữu Tướng này chính là mật thám...
- Sự tình hôm nay, các ngươi hẳn đã biết.
Trưởng Tôn Ngự trầm giọng nói ra, bởi vì tin tức này không phải do y thả ra.
Có người đang hãm hại bản hoàng! Muốn hoàn thất cùng Dạ gia nảy sinh mâu thuẫn!


Thương Minh chắp tay nói ra:
- Thánh Nhân, bọn họ nói không sai, dù sao cũng là Dạ Trùng bỏ thành mới đưa đến ba trăm vạn viện quân bỏ mình, ngay cả đại tướng quân Tông Hoằng Nguyên cũng tử trận.


- Đúng vậy, đại tướng quân Tông Hoằng Nguyên cả đời tận trung cương vị, cuối cùng ngay cả thi cốt cũng không còn, Tông gia đã dâng tấu bản hoàng, yêu cầu xử trí Dạ Trùng.
- Theo thần thấy, Dạ Trùng tội không thể tha, bỏ thành chính là một loại biến tướng của phản bội.
Thương Minh trầm giọng nói ra.


Trưởng Tôn Ngự không nói gì, hướng phía Du Hạo Nam hỏi:
- Hữu Tướng, chuyện này ngươi thấy thế nào?
Du Hạo Nam chắp tay nói:


- Thánh Nhân, Dạ tướng quân bỏ thành quả thật đáng trách, nhưng mà địch nhân cũng là do Dạ gia đánh lui, nếu như hiện tại xử trí Dạ gia, sợ rằng sẽ bị người nói lời ong tiếng ve.
Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu.


- Hữu Tướng, nếu như lần này không động Dạ gia, như vậy chỉ có thể nhìn Dạ gia lớn mạnh, phải biết lần này Dạ gia quân tham chiến, căn bản không có thương vong! Ta thật hoài nghi, đây là Dạ gia cấu kết với Ngũ Nhạc.


Lời nói của Thương Minh tản ra sát ý nhàn nhạt, tựa hồ từ trước đến giờ Thương Minh không có một chút cảm tình nào với Dạ gia.
Trưởng Tôn Ngự từ tốn nói:


- Từ tình báo xem ra, Dạ gia quân đúng là có vấn đề, cứ điểm bị công phá, Dạ Trùng gửi tin cho viện quân, nhưng Bùi Thiên không có nhận được, thậm chí còn nhận phải tình báo giả.


- Thế nhưng lúc đó đại quân Ngũ Nhạc còn ở bên ngoài cứ điểm, sao bọn họ có thể làm được chuyện như thế?
Lời của Trưởng Tôn Ngự khiến hai người lâm vào trầm tư.
Thương Minh trầm giọng nói ra:
- Thánh Nhân, nếu như Dạ gia cấu kết với Ngũ Nhạc, như vậy liền có thể giải thích mọi chuyện.


- Nếu như thật cấu kết, vậy cũng cần phải có chứng cứ mới được, tin tức từ trong tay Dạ Trùng gửi đi, ai có thể chặn được?
- Vậy nếu như nói, Dạ Trùng chính là mật thám thì sao?
Thương Minh âm u nói ra.
Thương Minh dừng một chút mới tiếp tục nói:


- Dạ Trùng nói mình đã gửi tình báo, thế nhưng ai có thể chứng minh, hơn nữa phần lớn thời gian Dạ Trùng đều ở tại Hạ Đô, muốn liên hệ với Ngũ Nhạc, ta nghĩ chuyện đó sẽ không quá khó khăn.
- Cho nên, ngươi có chứng cứ gì?
Trưởng Tôn Ngự nhàn nhạt hỏi.


Thương Minh không nói, hiện tại chỉ là một loại suy đoán.
- Thánh Nhân, hay là triệu hội mấy người Dạ gia trở về Thái Kinh?
Du Hạo Nam một bên chắp tay nói ra.