Lần này Ngũ Nhạc tiến công hoàn toàn khác với những gì sử sách ghi chép, lúc trước Ngũ Nhạc không hề có một thanh Thần Kiếm nào, cho dù đám Khô Nhân này đều không thấy nhắc đến, thế nhưng hiện tại tập kết nhiều loại binh chủng như vậy, thật khiến người ta khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Cũng không biết cha có đối sách gì không, chúng ta dùng hai thanh Thần Kiếm trực tiếp giết ra ngoài?
Đây đúng là một cái biện pháp tốt, về phần một thanh Thần Kiếm còn lại, để Đông Tứ và Đát Từ đi giải quyết là được.
Dù sao còn có Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên, bọn họ đều là thuộc hạ của cha vợ, bốn người đánh một thanh Thần Kiếm, hẳn không thành vấn đề.
Dạ Côn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Liệt Cốt làm sao chạy tới? Y không phải vị thành niên sao?
Xuyên qua đại quân Khô Nhân, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cảm thấy da gà da vịt trên người mình đều nổi lên hết cả rồi, nhìn những Khô Nhân đó, thấp bé gầy yếu, con mắt chiếm bảy phần khuôn mặt, hai hàng răng nanh chảy nước bọt, nhìn mấy người Dạ Côn vộ vã đi qua cũng không nhịn nổi, phát ra tiếng khẽ kêu.
Lộ trình tuy ngắn ngủi, nhưng lưng của Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều đã ướt đẫm.
Đi theo Côn ca, đại tràng diện gì cũng có thể gặp, ngay cả dị loại như thế còn có thể nhìn thấy, ngươi nói có khủng bố hay không.
Theo cửa thành mở ra, đoàn người Dạ Côn đi vào.
Thân ảnh Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng rất nhanh đã xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Dạ Tần lộ vô cùng xúc động, trực tiếp chạy tới:
- Cha, mẹ.
Đông Môn Mộng ôm lấy Dạ Tần, cũng yên tâm xuống:
- Không sao là tốt, không sao là tốt.
- Cha, mẹ.
Dạ Côn nhìn phụ mẫu không có việc gì, cũng yên tâm lại.
Dạ Minh nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:
- Không sao là tốt.
Dạ Minh nhìn về phía mọi người ở sau lưng, y nhận ra Bùi Thiên cùng Quan Thanh, Đông Tứ và Đát Từ cũng biết, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tự nhiên không cần nói, thế nhưng Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên
Dạ Trùng trầm giọng hỏi:
- Chỉ có các ngươi?
- Trúng Ngũ Nhạc mai phục!
Bùi Thiên không vui nói ra, bên trong Ngũ Nhạc thế mà còn có kẻ tâm cơ như thế.
- Ta phát tin tức cho các ngươi, chẳng lẽ các ngươi không nhận được?
Dạ Trùng chất vấn.
Bùi Thiên chăm chú nhìn Dạ Trùng:
- Cho tới bây giờ chúng ta chưa từng nhận được bất kỳ tin tức gì, thậm chí một chút phong phanh cũng không nghe thấy.
- Xem ra Ngũ Nhạc đã chặn được tình báo của chúng ta.
Đông Môn Mộng thấp giọng nói.
Nhưng mà Dạ Trùng lắc đầu:
- Không thể nào, khi đó Ngũ Nhạc còn chưa đánh vào, làm sao có thể chặn được tình báo?"
Dạ Minh cười lạnh nói:
- Vậy chỉ còn một loại khả năng, trong chúng ta có nội ứng!
Nghe thấy phụ thân nói có nội ứng, Dạ Côn liền cảm thấy, hẳn là kẻ đã tiết lộ hành tung của mình
Chuyện trong quân có nội ứng khiến không khí ngưng trọng hơn mấy phần.
Dạ Trùng khẽ thở dài:
- Các vị, đến phòng nghị sự nói đi.
Quan Thanh nghi ngờ hỏi:
- Nơi này không cần trấn giữ sao?
- Bọn chúng sẽ không tiến đánh Hạ Đô.
Dạ Minh từ tốn nói.
Mọi người nghe xong cũng không hiểu ra sao, chỉ có thể đi vào trong phòng nghị sự.
- Dạ tướng quân, không phải ngươi nên tử thủ cứ điểm sao? Làm sao lại rút lui đến Hạ Đô?
Bùi Thiên mang theo khẩu khí chất vấn, dù sao cứ điểm trọng yếu như vậy, ngươi nên cùng tồn vong với nó.
Biết vừa rồi chết bao nhiêu người không? Ba trăm vạn! Trong khoảnh khắc liền bị Ngũ Nhạc giết sạch.
Dạ Côn cũng dâng lên một cỗ cảm giác bất lực, ba trăm vạn người, mặc dù mình có lực lượng rất mạnh, thế nhưng đối mặt với cấm kỵ, liền yếu ớt như thế.
Đạo thiên lôi này có lẽ ngay cả mình cũng gánh không được, vừa rồi Đông Tứ và Đát Từ đã nói, không thể mạnh mẽ chống đỡ.
Mặc dù có Thần Kiếm nơi tay, nhưng Thần Kiếm cũng không phải vạn năng, căn bản không cứu vớt được những người kia.
Vẻ mặt Dạ Trùng ngưng tụ, âm u nói ra:
- Lần này Ngũ Nhạc tập kết nhân số vô tiền khoáng hậu, thậm chí không biết từ nơi nào mời người tới, cộng lại hết thảy có năm thanh Thần Kiếm.
Nghe Dạ Trùng nói thế, vẻ mặt đám người Dạ Côn thoáng đổi.
Nhất là Liệt Cốt cùng Tuyệt Thiên, Ngũ Nhạc lại có năm thanh Thần Kiếm? Rốt cuộc Huyền Nguyệt đại lục có bao nhiêu thanh Thần Kiếm, làm sao lại nhiều như vậy?
Tin tức này cũng phải báo cáo cho lão tôn thượng, vẫn nên cẩn thận một chút, cẩn thận hơn nữa mới được.
- Không đúng, chỉ có ba thanh Thần Kiếm.
Dạ Tần lên tiếng nói ra.
Dạ Minh từ tốn nói:
- Có lẽ hai người kia không xuất hiện.
Dạ Trùng trầm giọng nói ra:
- Đại quân Khô Nhân lần này của Ngũ Nhạc quả thật rất lợi hại, năm thanh Thần Kiếm cũng là dệt hoa trên gấm, nhưng ngươi có biết vì sao Dạ gia quân lui không?
Nói đến phần sau, Dạ Trùng căm tức nhìn Bùi Thiên, hầu như đều muốn chỉ mũi.
- Tháng trước ta đã báo lên danh sách vật tư. Thế nhưng Thái Kinh chậm chạp không có chuyển đến, liên tục kéo dài thời gian. Ngũ Nhạc hai lần tiến công, toàn bộ vật tư đều dùng hết rồi, chúng ta lấy cái gì thủ thành?!
Bùi Thiên nghe xong từ tốn nói:
- Đây cũng không phải lý do ngươi rút lui.
- Ngươi!
Dạ Trùng lập tức đi tới chỗ Bùi Thiên, bất quá Dạ Minh ngăn chặn Dạ Trùng:
- Đại ca, trước yên tĩnh một chút.
Bùi Thiên tiếp tục nói:
- Bất kể nói thế nào, cứ điểm là do Dạ Trùng ngươi thủ, do Dạ gia quân thủ, ngươi quên ngươi từng hạ lời thề trước mặt Thánh Nhân rồi sao? Thành tại người tại! Hiện tại thành không còn, vì sao ngươi còn sống?
- Bùi Thiên!
Dạ Minh quay đầu chăm chú nhìn Bùi Thiên, phảng phất đang nói, ngươi nói thêm câu nữa, lão tử liền chém ngươi.
Nhưng mà Bùi Thiên tiếp tục nói:
- Cứ điểm là cửa khẩu Thái Kinh, cứ điểm không còn, ba trăm vạn viện binh quân trúng mai phục, còn có nội gian. Dạ Trùng, trách nhiệm này ngươi có gánh nổi không? Ngươi thả Ngũ Nhạc vào, là muốn hại chết bao nhiêu bách tính Thái Kinh?!
- Đó cũng là kết quả Thánh Nhân muốn, nếu như cấp đủ vật tư, nhất định có thể thủ đến khi các ngươi đến. Đáng tiếc Thánh Nhân không muốn Dạ gia quân ta thắn.
Dạ Minh nhìn Bùi Thiên từ tốn nói, ngươi cho rằng đây là một cuộc chiến tranh? Kỳ thật đây là phương thức Thánh Nhân lấy ra để củng cố quyền thế.
Lúc này Quan Thanh đứng dậy, khuyên:
- Dạ Vương Gia, viện trưởng, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta hẳn nên nghĩ biện pháp giải trừ khốn cảnh trước mắt.
Dạ Minh hừ lạnh một tiếng, đi qua bên cạnh.
Dạ Côn nhìn Bùi Thiên một chút, cũng hừ lạnh một tiếng, đi đến bên cạnh phụ thân, lão già Bùi Thiên này... dựa theo ý của ngươi, biết sẽ chết, còn đứng bất động chờ chết, đây quả thực là cách làm ngu xuẩn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy lời giải thích của Bùi Thiên vô cùng bốc mùi.
Nhưng dựa theo suy nghĩ của Bùi Thiên, nếu đã cam đoan, vậy liền phải liều mạng hoàn thành.
Trên thân gánh vác trọng trách thủ hộ cứ điểm, nên gánh phần trách nhiệm này ở trên vài, không phải mang theo này phần trách nhiệm này chạy.
Về phần lý do khác, theo Bùi Thiên thấy, đó đều là mượn cớ.
Cho nên, Bùi Thiên là thuộc về loại lão già kia.
Cứng nhắc, sẽ không chuyển.
Lúc này Dạ Côn nói ra:
- Ta cảm thấy nên chủ động xuất kích, cha, hai chúng hẳn có thể kiềm chế lại hai thanh Thần Kiếm, một thanh khác giao cho bọn họ là được rồi.
- Nhi tử, còn có hai thanh Thần Kiếm chưa xuất hiện, ngươi khẳng định muốn mạo hiểm như vậy sao?
Dạ Minh trầm giọng hỏi.
Dạ Côn vô cùng kiên định gật đầu:
- Cha, hiện tại chỉ có lợi dụng Thần Kiếm mới có thể giết đại quân Ngũ Nhạc trở về, Thái Kinh không ngăn cản nổi thế công của Ngũ Nhạc.
Dạ Minh cảm thấy nhi tử nói đúng, hiện tại chỉ có thể liên thủ cùng Côn Côn buông tay đánh cược một lần.