Trong lúc Dạ Minh đang suy nghĩ sâu xa, bỗng nhiên nhìn thấy nơi xa có thứ gì đó đang di động.
Không cần suy nghĩ nhiều, Dạ Minh liền quát lớn:
- Địch tập! Địch tập! Địch tập! Gõ chuông!!!
Đông đông đông đông!!!
Tiếng chuông to lớn vang vọng toàn bộ cứ điểm, Dạ gia quân trên tường thành sắp hàng chỉnh tề. Trong ánh mắt không có e ngại, có chẳng qua là chiến ý hừng hực.
Đây mới là vương bài của Thái Kinh, Dạ gia quân!
Lúc này hạt cát trên mặt đất khẽ chấn động, biên độ càng lúc càng lớn, hai bên vách đá thỉnh thoảng có đá vụn rơi xuống.
Chỉ thấy trên trăm con quái vật khổng lồ vọt thẳng tới cứ điểm.
Chúng nó có làn da xanh vàng, hình thể cường tráng, cao tới bốn mươi trượng, dài chừng trăm trượng, lúc bước chân đạp trên mặt đất đều lưu lại dấu ấn thật sâu.
Mà trên người bọn nó còn khoác lên áo giáp màu vàng kim, phần đầu cũng được bao phủ trong áo giáp, ở trên trán có chiếc sừng to lớn bén nhọn, phảng phất có thể đụng nát vạn vật thế gian.
Phía sau đám hung thú này còn có một đám Khô Nhân.
Khô Nhân là chủng tộc hèn mọn nhất Ngũ Nhạc, kỳ thật bọn chúng cũng không tính là nhân loại, bởi vì hình thể mỗi người nhỏ gầy, dùng gầy như que củi để hình dung là thỏa đáng nhất, thân cao không tới ba thước, đầu rất lớn, đôi mắt vừa lớn vừa khủng bố, vô cùng không đối xứng, bọn chúng sinh hoạt ở phía đông Ngũ Nhạc...
Mặc dù nhỏ bé, thế nhưng năng lực sinh sản lại siêu cường, bởi vì bọn chúng không cần hoài thai chín tháng mười ngày, đều nở ra từ trong trứng, trên cơ bản mỗi ba tháng liền có một nhóm xuất thế.
Tốc độ kia... quả là nhanh không biên giới.
Cho nên nhiều năm qua như vậy, số lượng Khô Nhân đã đạt đến một loại khủng bố.
Mặc dù lực lượng không được, nhưng bởi vì dáng người nhỏ linh hoạt, tốc độ nhanh, liền trở thành lợi khí công thành.
Cũng có thể nói là đội cảm tử của Ngũ Nhạc, chính là loại đưa lên chết kia, rất vô nhân tính.
Mà ở Ngũ Nhạc lại có một chuyện rất kỳ quái, mặc dù là pháo hôi, thế nhưng chỉ cần địch nhân là Thái Kinh, bọn họ liền sẽ mãnh liệt.
Nhìn đám Khô Nhân này xem, mỗi tên đều mang theo vẻ mặt dữ tợn chạy như điên, phảng phất muốn cắn xé nhân loại ở trên tường thành.
Một loạt tiếng hò hét từ trong miệng Khô Nhân vang lên.
Dạ Minh nhìn một mảnh đen nghịt, ánh mắt ngưng trọng, chỉ sợ có hai trăm vạn con Khô Nhân...
Đối với Ngũ Nhạc mà nói, chẳng qua là dưa cải khai vị.
Lúc này Dạ Trùng đi tới, tức giận hô:
- Trọng nỏ chuẩn bị!
Tay trống bên cạnh vung tay lên.
Đông đông đông!!!
Tiếng trống sục sôi lập tức vang vọng đại địa, trống trận nổ tung ở trong lòng Dạ gia quân, cả người nhất thời tràn đầy chiến ý, ánh mắt cũng trở nên đỏ bừng.
Tiếng trống truyền lại, trọng nỏ trên tường thành kéo căng, nhắm chuẩn mấy trăm con quái vật khổng lồ.
Chẳng qua là còn chưa tới đủ gần.
- Hỏa cầu chuẩn bị!
Theo Dạ Trùng ra lệnh, ở phía sau tường thành, từng sợi đằng mộc to lớn bị kéo xuống thấp, lập tức đặt cự thạch tưới đầy dầu hỏa vào, binh sĩ đứng bên cạnh cầm lấy bó đuốc, chỉ cần có lệnh liền nhóm lửa cự thạch, khi đó nó sẽ biến thành đại hỏa cầu chí mạng.
Dạ Minh thấy thê tử ăn mặc khôi giáp đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hơi trầm xuống, nhưng cũng không nói gì, cho dù mình nói, cũng không có ích lợi gì.
Cảm nhận được tường thành xuất hiện lay động nhẹ nhàng, xem ra tầm bắn đã đủ.
Chỉ thấy Dạ Trùng giơ tay, bất ngờ vung lên.
Đông đông đông!!!
Trống trận kinh vang.
Tất cả trọng nỏ giờ khắc này tề phóng.
Từng mũi tên thép khổng lồ dài mười trượng mang theo xé gió chi thế xông tới đám dã thú hung ác kia.
Mà trên không lập tức xuất hiện khói đặc cuồn cuộn, trên trăm viên hỏa cầu thật lớn phá vỡ chân trời, lao vào trong đám Khô Nhân.
Phanh phanh phanh!!!
Trọng tiễn đến đầu tiên, hung hăng đâm vào đầu dã thú.
Nhưng căn bản là vô dụng, trọng tiễn cứng cáp đâm vào dã thú đâm vào nơi cứng rắn nhất, bị bắn bật ra.
Mà có vài trọng tiễn đâm xuyên hàm dưới dã thú, khiến dã thú phát ra tiếng kêu thảm kinh thiên, toàn bộ thân thể ngả sang một bên, đụng ngã đồng bạn xuống đất.
Nhưng Khô Nhân ở phía sau lại mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp giẫm lên thân thể dã thú đi qua, thuận tiện còn ăn vụng mấy miếng.
Mà trong lúc bọn chúng ăn vụng, hỏa cầu trên không đột nhiên hạ xuống.
Rầm rầm rầm!!!
Từng tiếng vang to lớn lập tức mở màng cho trận chiến, phạm vi tổn thương của hỏa cầu khiến Khô Nhân nổ tung, trong nháy mắt tử vong vô số, còn có thật nhiều con vừa bốc cháy vừa chạy, thật khiến người ta phải líu lưỡi.
Đợt chủ động tiến công đầu tiên hiệu quả không phải rất lớn, bởi vì còn gần một nửa dã thú không sao.
Về phần Khô Nhân, vừa rồi cũng chỉ nổ mấy vạn mà thôi.
Trọng nỏ lần nữa kéo căng, đằng mộc lần nữa bị kéo xuống.
Dạ Minh chăm chú nhìn Ngũ Nhạc quân vọt tới, nếu như không ngăn cản nổi, mình chỉ có thể dùng Thần Kiếm.
Nhưng nhìn quân doanh Ngũ Nhạc nơi xa, trong lòng Dạ Minh không chắc, đối phương hẳn cũng có Thần Kiếm.
Như vậy...
- Chuẩn bị thùng dầu!
Dạ Trùng tiếp tục chỉ đạo.
Ở dưới tường thành đã bày đầy thùng chứa dầu hỏa, binh sĩ Dạ gia quân lần lượt khiêng thùng dầu đi lên trên tường thành.
Càng ngày càng gần, còn có hơn hai mươi con quái thú sống sót, đây cũng không phải tin tức tốt.
Chuẩn bị tiếp nhận va chạm!
Phanh phanh phanh phanh!!!
Tiếng vang vang vọng hẻm núi, tất cả mọi người đều cảm giác được tường thành lắc lư kịch liệt.
Cũng may tường thành dùng để ngăn cản Ngũ Nhạc, đó là đều tâm huyết của Thái Kinh, đều dùng tài liệu đỉnh cấp, nếu như hiện tại bị vỡ.
Vậy kiến tạo sư năm đó khẳng định đã biển thủ.
Sau khi quái thú va vào tường thành, chỉ có thể lui lại lấy đà tấn công lần hai, thế nhưng lại không thể đạt được hiệu quả như lần thứ nhất.
Dù vậy tường thành cũng bị đụng đến rách tung toé.
Mà Khô Nhân thế mà dựng lên thang người, đám chạy đầu nằm sấp xuống, để Khô Nhân phía sau đạp lên.
Thế nhưng phải biết, những tên Khô Nhân nằm xuống đó, chỉ sợ sẽ phải chôn vùi ở dưới chân đồng tộc, mặc dù biết điểm này, nhưng bọn chúng vẫn làm việc nghĩa không chùn bước.
Ngũ Nhạc rất là đồng lòng, điểm này thật đáng sợ.
Trong hạp cốc, hỏa cầu khổng lồ mang theo tử vong hạ xuống, trận trận tiếng vang khϊế͙p͙ nhân, thi thể Khô Nhân đã chất thành núi dưới tường thành.
Tuy nhiên bọn chúng vẫn còn rất nhiều.
- Phóng hỏa!
Dạ Trùng lạnh giọng quát.
Vô số dầu hỏa từ chỗ cao nện xuống, thuận tiện còn có bó đuốc bay theo.
Khô Nhân đang điên cuồng xông lên bị thùng gỗ nện vào, cái đầu quái dị bị nện lệch ra.
Ngay sau đó, ánh lửa ngút trời, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, chỉ thấy phía dưới tường thành tất cả đều là Khô Nhân bị thiêu cháy, bọn chúng phát ra tiếng kêu rên thê thảm, mất đi sinh mệnh ở bên trong hỏa diễm.
Thế nhưng Khô Nhân phía sau vẫn tiếp tục xông lên, giẫm lên thi thể đồng bạn, nhìn đám người Thái Kinh đứng trên tường thành, ánh mắt mang theo hung tàn và tham niệm.
Chỉ cần leo lên!
Thái Kinh liền sẽ diệt vong! Khi đó sẽ được ăn thỏa thích!
Dầu hỏa điên cuồng trút xuống, hành động không sợ chết của Khô Nhân khiến Dạ gia quân đều phải động dung.
Chỉ thấy thi thể Khô Nhân ở dưới tường thành đã dựng thành một cái cầu thang nghiêng, đạt đến trung đoạn tường thành.
Chỉ thấy Dạ Trùng trầm giọng quát:
- Tiễn đao thủ!
Trống trận nổ vang!
Chỉ thấy giữ tường thành thế mà chậm rãi tách ra, xuất hiện một cái lỗ hổng. Vô số lưỡi đao to lớn nhô ra, chậm rãi chuyển động.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, xoạt xoạt xoạt!!!
Khô Nhân phảng phất không thấy, tiếp tục xông lên trên.