Chỉ thấy thân thể màu tím của Bối Nhĩ bành trướng không ít, nguyên bản đã vô cùng cường tráng lúc này đã giống như một tòa núi nhỏ, gân xanh dưới làn da tuôn ra, từng cỗ sóng khí khuếch tán ra xung quanh.
- Nhân loại, đi chết đi!
Đại đao trong tay Bối Nhĩ lập tức bắn ra một đạo tử sắc liệt diễm, khí tức tử vong kinh khủng đánh tới Dạ Côn.
Dạ Côn nhìn tử sắc liệt diễm vọt tới, chỉ đứng lẳng lặng không nhúc nhích, không có chút động dung nào.
Cương phong kịch liệt khiến áo choàng sau lưng điên cuồng đong đưa, người trên tường thành nhìn tử sắc liệt diễm kéo tới, lộ ra vẻ kinh khủng.
Nếu như Ngân Sắc Nam Nhân không có kháng trụ, sợ rằng cửa thành sẽ bị phá mất,
Trên tường thành không có một ai may mắn thoát khỏi.
Oanh một tiếng!
Tử sắc liệt diễm hung hăng đụng vào người Dạ Côn, Tử Viêm trùng thiên phảng phất muốn thiêu hủy hết thảy.
Nhiệt độ nóng bỏng khiến người trên tường thành không chịu nổi.
- Nhân loại ti tiện, ngươi thế mà không có phản ứng, vậy liền sám hối ở trong Tử Viêm đi!
Bối Nhĩ lên tiếng cười lớn, đại quân Ma tộc phía sau trong nháy mắt sôi trào lên, phó tướng thật quá lợi hại, một đao liền chém giết đại nhân vật của đối phương.
- Chỉ có như thế?
Một âm thanh từ bên trong Tử Viêm vang lên.
Bối Nhĩ vừa rồi còn cười lớn lập tức cứng lại, chăm chú nhìn Tử Viêm trùng thiên.
Chỉ thấy tay phải Dạ Côn phất phất.
Tử Viêm cuồng bạo cứ như vậy tiêu tán trong không khí, phảng phất chưa từng xuất hiện qua.
Đám người trên tường thành choáng váng.
Ngân Sắc Nam Nhân này cũng quá lợi hại đi.
Một chiêu vừa rồi rõ ràng có thực lực Kiếm Đế, Ngân Sắc Nam Nhân chỉ phất phất tay, liền tán Tử Viêm đi.
Này...
Chuyện này sao có thể?!
Nhưng mà ý nghĩ như vậy cũng bồi hồi ở trong lòng Bối Nhĩ, nhân loại trước mắt đến cùng là ai?
Ăn mặc khôi giáp màu bạc cổ quái, tóc dài như thế... hình như sợ người khác không biết tóc của hắn dài vậy.
Nhưng mà một người như thế, lại dễ dàng chặn một kích của mình.
- Ma tộc chỉ có chút thực lực ấy?
Dạ Côn nói lần nữa, vốn là muốn thử thực lực Ma tộc một chút, nhưng vừa rồi thử một lần cảm thấy... tẻ nhạt vô vị.
Có thể đánh nhau với mình, cũng chỉ có cao thủ có cấp bậc giống như Diệp Tử Tử.
- Nếu chỉ có thế, thật khiến ta quá thất vọng.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
Lời này khiến mọi người rất kinh ngạc, nguyên lai Ngân Sắc Nam Nhân nói chuyện ngưu bức như vậy.
- Nhân loại tự đại, đừng tưởng rằng ngươi chặn một kích của ta liền có thể bình an. Tiếp theo, ngươi sẽ phải đối mặt với Bối Nhĩ nghiêm túc, lửa giận của ta không phải ngươi có thể chịu được. Quỳ xuống!
Dạ Côn chậm rãi giơ nắm đấm lên, nghiêm túc hỏi:
- Như thế sao?
- Nhân loại, chẳng lẽ ngươi muốn cách không đánh ta? Người si nói mộng...
Bối Nhĩ vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Ngân Sắc Nam Nhân vung tay đánh một quyền.
- Trời ạ! Ngân Sắc Nam Nhân thế mà đứng tại chỗ ra quyền! Đây là ý gì, cho dù là đùa cợt đối phương, cũng không thể như thế được, dù sao khoảng cách xa như vậy, dù cho quyền phong cường đại tới đâu, cũng không thể gây thương tổn cho Ma tộc nửa phần.
Phân tích sư tiến hành một đợt phân tích, mọi người không khỏi nhẹ gật đầu.
Hơn nữa một quyền này thoạt nhìn mềm nhũn, giống như không dùng lực vậy.
Côn ca tự nhiên không dùng lực...
Mặc dù không dùng lực, nhưng một quyền này cũng phi thường cuồng bạo.
Sau khi đấm ra một quyền này, luồng khí xoáy dưới chân Dạ Côn khuếch tán, trên nắm tay ngưng kết ra uy áp kinh khủng, không khí phảng phất như bị nắm đấm hấp thu, bụi trần trên mặt đất đều tụ tập đến chỗ Dạ Côn.
Oanh!!!
Giờ khắc này, người trên tường thành nhìn thấy gió, không sai, nhìn thấy gió hư vô.
Quyền phong to lớn phảng phất bao phủ toàn bộ đại quân Ma tộc.
Toàn bộ thân thể của Bối Nhĩ đều không thể động đậy, quyền phong còn chưa tới, hai chân đã chìm vào trong lòng đất.
Không có khả năng!
Tuyệt đối không thể nào! Trong nhân loại làm sao có tồn tại như thế!
Không! Không có khả năng!
Rầm rầm rầm!
Một đạo quyền phong rộng trăm trượng trong nháy mắt đánh về phía đại quân Ma tộc, Bối Nhĩ căn bản không có cách nào tránh, trong nháy mắt bị quyền phong thôn phệ.
Thân thể thế mà dần dần tan biến ở bên trong quyền phong, không chỉ là Bối Nhĩ, ngay cả Ma tộc sau lưng cũng giống như thế, trong vòng một hơi toàn bộ biến thành một phần tử trong không khí.
Một cỗ khu vực chân không xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Mặt đất thậm chí không có lưu lại máu tươi, cứ biến mất như vậy.
Khϊế͙p͙ sợ... trừ khϊế͙p͙ sợ ra, người trên tường thành tựa hồ không còn ý nghĩ khác.
Đây là Ngân Sắc Nam Nhân sao?
Đây cũng quá mạnh đi?
Chỉ là một cái quyền phong, thế mà lại tiêu diệt một đạo đại quân Ma tộc, liền ma đầu kia cũng biến mất ở trong quyền phong.
Diệp Ly nhìn thấy một chiêu quen thuộc này, trong lòng liền phẫn nộ, bảo bối của mình chính là chết như vậy.
Diệp Tử Tử khẽ thở dài một tiếng, không ngờ Dạ Côn cũng như thế, giống hệt lão tôn thượng, đều thích trang bức.
Dạ Côn có chút kinh ngạc, không ngờ mình tùy tiện đánh một quyền, uy lực thế mà lớn như vậy... so với trước kia hoàng toàn không cùng đẳng cấp.
Phân tích sư lúc này trầm giọng nói ra:
- Ta chân thành xin lỗi vì những từ ngữ ngu xuẩn vừa rồi của ta, Ngân Sắc Nam Nhân chỉ cần một quyền... một quyền là đủ.
Còn tưởng rằng là một trận chiến đấu thực lực ngang nhau, không ngờ lại là đơn phương đồ sát.
Bên trong đại quân Ma tộc, Kiệt Lạp Đức sầm mặt lại.
- Bối Nhĩ! Thế mà!!!
Kiệt Lạp Đức khó có thể tin
Bối Nhĩ thế mà chết!
Tạp Nhĩ đứng ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, dù sao hai người là huynh đệ.
- Người đâu!
Kiệt Lạp Đức trầm giọng quát.
Một tên tiểu Ma tộc nơm nớp lo sợ chạy vào trong lều vải, cung kính hô:
- Tướng quân.
- Xảy ra chuyện gì?
- Vừa rồi... vừa rồi Bối Nhĩ phó tướng bị nhân loại... giết.
Tạp Nhĩ lạnh giọng chất vấn:
- Làm sao có thể? Bối Nhĩ phó tướng xuất sắc như vậy, làm sao có thể bị nhân loại ti tiện giết?
- Tạp Nhĩ phó tướng, đây là sự thật, nhân loại kia chỉ dùng một quyền, liền giết Bối Nhĩ phó tướng... còn hi sinh rất nhiều đồng tộc...
Ma tộc tiểu binh rõ ràng đã bị sợ vỡ mật, vì sao sau khi tỉnh dậy, cảm giác thế giới đã thay đổi, nhân loại trở nên lợi hại như vậy?
Kiệt Lạp Đức trầm giọng nói ra:
- Tạp Nhĩ, cùng ta đi nhìn một chút.
- Vâng, tướng quân.
Đôi mắt Tạp Nhĩ che kín tơ máu, còn chưa kịp nói chuyện phiếm, đệ đệ cứ biến mất như vậy.
Kết quả như thế Tạp Nhĩ không tiếp thụ được.
Rất nhanh, hai người đã đến đến chiến tuyến.
Tạp Nhĩ chăm chú nhìn Dạ Côn trước mắt không xa, chẳng lẽ tên nhân loại này đã giết đệ đệ của mình...
Thậm chí ngay cả thi thể cũng không còn.
- Tướng quân! Xin cho phép thuộc hạ báo thù cho đệ đệ!!!
Tạp Nhĩ đứng ở bên cạnh chắp tay quát nhẹ.
Kiệt Lạp Đức nhìn Dạ Côn, nhẹ gật đầu:
- Cẩn thận một chút.
- Tướng quân, ta nhất định sẽ lấy đầu hắn tế những đồng bào đã chết!
Tạp Nhĩ trầm giọng quát, quay người đi về phía Dạ Côn.
Trong lòng Dạ Côn cũng rất tò mò, hai người kia là ai...
Theo thần thái cung kính kia, tên cầm lấy trường mâu phía sau hẳn là lão đại rồi... y chính là tướng quân chi Ma tộc sao này?
Có phải rất lợi hại hay không?
Dạ Côn cũng không muốn đụng phải đối thủ quá yếu, bởi vì có chút nhàm chán, khát vọng có một đối thủ cường đại.