Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 400: Ngân Sắc Nam Nhân Đến

Thiên địch của Ma tộc chính là Thần tộc, đây là điểm yếu của Ma tộc.
Mà Lôi Thần Chi Tiên khiến lực lượng của tên Ma tộc này suy yếu trên diện rộng, lúc này căn bản không có cách nào động đậy.
Nhưng có một chuyện quan trọng cần biết.


Tên Ma tộc này cũng không phải là người mạnh nhất, nhưng đã có thể khiến cho Quan Thanh sử dụng đòn sát thủ.
Nếu như đối phó với một tên Ma tộc cần một vị đạo pháp đại sư giống như Quan Thanh, như vậy Ma tộc ở đây... chỉ sợ cần vô số Quan Thanh mới có thể đối phó.


Bối Nhĩ thấy tình huống như vậy, không có tính ra tay, yên lặng nhìn... không có bất kỳ động tác gì.
Ngự Kiếm đã dần dần thành hình.
Sắc mặt của Quan Thanh cũng tái nhợt hơn rất nhiều, liên tục sử dụng nhiều đạo pháp như vậy, đã là một loại phụ tải.


Nếu như Ngự Kiếm không thể giết chết tên Ma tộc này, vậy liền thật hết cách, dù sao bên trong Ngự Kiếm đã bao hàm tất cả đạo lực của mình.
Quan Thanh đây cũng là được ăn cả ngã về không.


Theo Ngự Kiếm hoàn thành, khí tức kinh khủng lập tức tràn ngập toàn bộ chiến trường, mọi người lần nữa chứng kiến đạo pháp cường hãn.
Ngưu bức!
Quá ngưu bức!
Quan Thanh hoàn thành Ngự Kiếm ngụm lớn thở dốc, hai tay lập tức hướng về phía trước đẩy.


Khí tức Ngự Kiếm đã dẫn phát một cỗ sóng khí hùng hồn, chậm rãi tiến lên. Tốc độ đang dần tăng nhanh
Chỗ nó đi qua liền xuất hiện một cái hào thật rộng.
Kính Tượng dưới sự trùng kích của Ngự Kiếm toàn bộ tiêu tán, Quan Thanh trong nháy mắt chuyển vị, đi tới phía dưới cửa thành...


Ma tộc căn bản không kịp né tránh, nhìn Ngự Kiếm đột kích... đồng thời không hề khó khăn xuyên qua thân thể của mình.
Nhưng Ngự Kiếm không có ý dừng lại, hướng phía đại quân Ma tộc phóng đi.
Đây cũng là chuyện Quan Thanh lo lắng, có thể diệt bao nhiêu hay bấy nhiêu, giảm nhẹ áp lực một chút.


Trong lúc mọi người tưởng rằng Ngự Kiếm có thể quét ngang đại quân Ma tộc... tướng lĩnh Ma tộc trước đó đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Ngự Kiếm.
Chậm rãi vươn tay.
Oanh một tiếng.
Một cỗ khí tức kinh thiên lập tức bộc phát ra, quang mang chói mắt không khỏi khiến người đưa tay che khuất.


Quan Thanh trợn tròn mắt.
Chuyện này sao có thể?
Chỉ thấy tay phải Bối Nhĩ vừa nắm, Ngự Kiếm liền giống như trang giấy, lập tức tan rã.
Thế giới khôi phục bình tĩnh, người trên tường thành mặc dù không có gia nhập chiến đấu, nhưng lúc này cũng hô hấp kịch liệt, tim đập nhanh hơn...


Ma tộc bị Ngự Kiếm xuyên thấu thân thể dần dần ngã về phía sau, sau đó chia làm hai nửa.
Nguyên bản mọi người hẳn rất cao hứng.
Nhưng nhìn thấy tình huống như vậy, không biết vì sao, hoàn toàn không cao hứng nổi.


Tên tướng lĩnh Ma tộc kia thực sự quá mạnh, một tay liền bóp nát Ngự Kiếm. Xem nét mặt của y, tựa hồ không có chút khó khăn.
Trên ngực Quan Thanh lên xuống chập trùng, trong lòng không có vui sướng, nhìn chăm chú tướng lĩnh Ma tộc trước mặt.


Chỉ thấy Bối Nhĩ gật một tay, một vị Ma tộc bên cạnh cầm lấy Khai Sơn Phủ đi ra, một cước đá văng thi thể:
- Tên phế vật này quá yếu! Nhân loại! Ta tới làm đối thủ của ngươi!
Mọi người hô to vô sỉ!
Thế mà dùng xa luân chiến, đám Ma tộc này còn biết xấu hổ hay không?


Nếu như vừa rồi Quan Thanh lên tường thành, đoán chừng sẽ không có việc gì, nhưng nếu như bây giờ rút lên tường thành.
Vậy chính là không đánh mà lui, tương đương với nhận thua.
Như thế sẽ đẩy sĩ khí xuống dưới đáy cốc...


Ma tộc vừa mới dứt lời, Khai Sơn Phủ nguyên bản làm bằng sắt, nhưng hai tay Ma tộc vừa nắm, Khai Sơn Phủ thế mà trở nên đỏ bừng, tựa như dung nham.
- Đi chết đi! Ha ha ha!
Ma tộc huy động Khai Sơn Phủ trong tay.
Quan Thanh không dám khinh thường, trầm giọng hô:
- Đạo pháp chương chín: Bình Chướng


Không có cách, hiện tại Quan Thanh đã không còn đạo lực dư thừa, chỉ có thể miễn cưỡng đem triệu hoán bình chướng ra...
Ầm!
Không có đạo pháp cao thâm duy trì, bình chướng dưới Khai Sơn Phủ không chịu nổi một kích, trực tiếp bị đánh nát.


Khí tức mạnh mẽ đánh tới Quan Thanh, Quan Thanh không có cách tiếp tục hô lên Bình Chướng, cả người bị đánh bay... hung hăng va vào tường thành.
Tường thành kiên cố liền xuất hiện vết nứt, xem ra cú va chạm này rất ác liệt.


Ma tộc nhe răng cười nhìn Quan Thanh, lập tức nhảy lên thật cao, Khai Sơn Phủ trong tay ầm ầm toát ra một cỗ liệt hỏa, mang theo tử vong bổ về phía Quan Thanh.
Nhìn tử vong đột kích, trong lòng Quan Thanh cũng không có bất kỳ biện pháp gì, Ma tộc thật quá mạnh.


Trong lúc Quan Thanh chuẩn bị nhắm mắt chờ chết, trước mắt lập tức xuất hiện một cái bóng lưng.
Quan Thanh biểu lộ đều là như vậy Σ(ttsu°Д°;) ttsu
Áo choàng màu đỏ hơi hơi phiêu động vô cùng có bức cách, tóc hoa nhu thuận cùng phiêu động, khiến cho người ta liên tưởng tới đủ loại hình ảnh mỹ nam.


Mặc dù nhìn không thấy diện mạo người trước mắt, nhưng Quan Thanh cũng biết, người này rất biết trang bức...
Lúc này Khai Sơn Phủ của Ma tộc đã ầm ầm bổ xuống.
Quan Thanh than nhẹ một tiếng, cũng không biết người mặc áo choàng này có thể đón lấy hay không.
Người này đương nhiên chính là Dạ Côn.


Ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, thật không nhịn được. Quan Thanh cũng tính là bạn tốt, làm sao có thể trơ mắt nhìn y chết đây.
Chẳng qua khiến Dạ Côn không nghĩ tới chính là, trên tường thành nhiều người như vậy, lại không có một ai dám xuống cứu Quan Thanh.


Đám người Thiên La Viện đều đi đớp cứt cả rồi sao...
Dạ Côn chậm rãi nâng tay phải lên.
Bàn tay trực tiếp tiếp nhận Khai Sơn Phủ, mặt đất dưới chân lập tức sụp đổ, lộ ra từng đạo vết rách.


Áo choàng sau lưng theo sóng khí điên cuồng phiêu động, ngay cả mái tóc thật dài cũng giống như thế.
Côn ca một tay tiếp Khai Sơn Phủ!
Chiêu này khiến cho tất cả mọi người choáng váng, ngay cả tên Bối Nhĩ kia cũng có biến hóa.
- Ngân Sắc Nam Nhân!
Trên tường thành một người đột nhiên hô.


- Là Ngân Sắc Nam Nhân! Trời ạ!
- Ngân Sắc Nam Nhân thế mà tới Thái Kinh! Quá tốt rồi!
- Chúng ta được cứu rồi, Ngân Sắc Nam Nhân tới cứu chúng ta...
Diệp Ly nhìn Ngân Sắc Nam Nhân xuất hiện, lập tức nắm chặt nắm tay nhỏ, Ngân Sắc Nam Nhân đáng chết! Ta sẽ báo thù rửa hận cho Độc Nga Đại Đế!


- A, Kim Sắc Nữ Nhân không tới sao?
Diệp Ly:......
Đáng chết!
- Đúng vậy, ta còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng, dù sao danh hiệu đều là một cặp như thế.
Diệp Ly kém chút bị tức ra máu, ai là vợ chồng với hắn! Kim Sắc Nữ Nhân ta... phi!
Diệp Ly ta cùng Ngân Sắc Nam Nhân không đội trời chung!


Diệp Tử Tử nhìn Dạ Côn đột nhiên tới cũng sững sờ, tên của gia hỏa này thế mà gọi là Ngân Sắc Nam Nhân... danh tự thật quê mùa... cũng không biết Dạ Côn nghĩ như thế nào.
- Ha ha ha, còn Kim Sắc Nữ Nhân, ai lại lấy cái tên ngu ngốc như thế nhỉ?
Diệp Tử Tử nhịn không được cười to nói.


Trái tim Diệp Ly thật đau.
Liệt Cốt thăm thẳm nói ra:
- Thiên hạ danh hiệu nhiều như vậy, bọn họ lại lựa chọn cái tên dễ nhớ nhất, đúng là lợi hại a.
Diệp Ly nghe xong hơi dễ chịu một chút.
Nhưng mà Liệt Cốt lại bổ sung một câu:
- Cũng chỉ có mấy tên ngu ngốc mới có thể làm ra loại chuyện này.


Diệp Ly rất muốn nói rõ lí do, cái danh hiệu Kim Sắc Nữ Nhân này không phải mình lấy, là người khác lấy loạn.
Nhưng bất kể nói thế nào, Ngân Sắc Nam Nhân xuất hiện, khiến mọi người sôi trào, mọi người đều thấy được hy vọng.
Dù sao Ngân Sắc Nam Nhân là người từng đại chiến với Đạo Đức Tử.


Dạ Côn nghe thấy tiếng hoan hô trên cổng thành, rất là hài lòng.