Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 398: Đơn Đấu

Lựa chọn?
Các vị tướng lĩnh đứng ở trên tường thành rất nghi hoặc.
- Chúng ta là Ma tộc đến từ Thâm Uyên, các ngươi có hai lựa chọn. Một là mở cửa thành tiếp nhận tử vong, hai là chết đi trong lúc chống cự


Đối mặt với Ma tộc càn rỡ, các vị tướng lĩnh bị tức không nhẹ, đây rõ ràng là đang cười nhạo Thái Kinh.
Nhưng lúc này bọn họ cũng thừa nhận thân phận của mình, đám quái vật kia quả thật là Ma tộc. Chuyện này càng khiến lòng chúng tướng sĩ chìm xuống.


Chỉ thấy Bối Nhĩ hơi hơi đưa tay, một đầu sư thứu trên bầu trời liền lao xuống Thái Kinh, trong miệng bắn ra một đạo hỏa viêm.
Hỏa viêm mang theo khí tức nóng bỏng xông tới Thái Kinh.
Lúc này tất cả mọi người ở trong thành ngước đầu nhìn lên, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Ầm!


Hỏa viêm nổ tung trên vùng trời Thái Kinh.
Một đạo bình chướng vô hình như ẩn như hiện, bao phủ toàn bộ Thái Kinh vào bên trong.
Các vị tướng lĩnh cũng nhẹ nhàng thở ra, làm đô thành Thái Kinh, làm sao có thể không có chút thực lực được.


- Nhân loại, ta cho các ngươi ba canh giờ! Hãy hưởng thụ ba canh giờ cuối cùng này thật tốt đi!
Nói xong Bối Nhĩ liền xoay người đi vào trong đại quân.
Tông Hoằng Nguyên đang thầm cân nhắc, nếu như mình động thủ, vậy sẽ có bao nhiêu phần thắng.


Kỳ thật Tông Hoằng Nguyên không dám hành động liều lĩnh, nếu như chọc giận đối phương, vậy một chút thời gian đều không tranh thủ được.
Thế nhưng hiện tại xem ra, cũng không tranh thủ được bao nhiêu, chỉ có ba canh giờ.
Căn bản không kịp nữa rồi.
Hiện tại chỉ có thể tử chiến đến cùng!


- Đệ đệ, chúng ta trở về nhà một chuyến.
Dạ Côn nhẹ nói ra.
- Trở về? Hiện tại sao?
Dạ Côn nhẹ gật đầu, kỳ thật trong lòng muốn bảo hộ đệ đệ, Ma tộc trước mặt không phải đệ đệ có thể chống đỡ, người ta tùy tiện động đậy, đệ đệ liền sẽ gặp nguy hiểm.


Mặc dù nói vùng vẫy trong sinh tử mới có thể trưởng thành, thế nhưng đây rõ ràng là đi chịu chết, Dạ Côn đương nhiên phải che chở.
- Ừm, trở về thương lượng một chút.
Dạ Tần còn tưởng rằng đại ca có biện pháp, cho nên trực tiếp đáp ứng.


Tại trên đường trở về, mọi người đều thất kinh, đều đang nói Ngũ Nhạc đánh tới cửa thành tới, mình sắp phải chết...


Tràng diện hỗn loạn, mà nguyên bản binh lính tuần tra đều bị phái đến tường thành, không có binh sĩ trấn áp, mấy người liền bắt đầu đục nước béo cò, dù gì cũng phải chết.
Thế là lập tức xuất hiện đủ loại cướp bóc, toàn bộ Thái Kinh lâm vào hỗn loạn.


Dạ Tần đánh một tên nam nhân hôn mê bất tỉnh.
- Đa tạ tướng quân.
Một nữ hài tử hướng phía Dạ Tần nói lời cảm tạ.
- Mau về nhà.
Dạ Tần nghiêm túc nói ra, đây đã là người thứ năm.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:
- Đại ca, cứ tiếp tục như vậy, nội thành sẽ loạn trước.


Dạ Côn cũng cảm thấy thế, xem ra chỉ có dùng thân phận Ngân Sắc Nam Nhân để giải quyết.
Về đến nhà, tất cả mọi người đều đang ngồi ở trong đại sảnh chờ tin tức.
- Phu quân, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Thê tử của hai huynh đệ lập tức hỏi thăm.
- Ma tộc... Ma tộc đánh tới.


Dạ Côn thấp giọng nói ra.
Diệp Ly nghe xong sửng sốt một chút, đối với Diệp Ly mà nói, hai từ Ma tộc này cũng không xa lạ gì, nàng còn giết không ít Ma tộc.
Nhưng Diệp Ly cũng biết, Huyền Nguyệt đại lục không giống với những vị diện khác, chỉ sợ Ma tộc nơi này không đơn giản.


Nguyên Chẩn cùng Phong Điền choáng váng, Ma tộc!
Đi theo Côn ca, thế mà ngay cả Ma tộc đều có thể đụng phải! Trước kia đều nghĩ rằng Ma tộc chỉ là truyền thuyết hư vô.
Nhưng hôm nay nó đến rồi! Con mang theo tử vong đến!
Tuyệt Thiên cũng đang nghĩ, đám Ma tộc này đến cùng lợi hại đến cỡ nào.


Có thể giết chết Thần tộc nắm giữ Thần Kiếm, xem ra Ma tộc ở đây quả thật có đủ thực lực để đối kháng với Thần tộc.
Nhân tộc không có sức hoàn thủ.
Liệt Cốt cũng không để ở trong lòng, bất kể là Ma tộc gì... đánh là xong.


- Phu quân, vậy bây giờ định làm như thế nào? Ma tộc đánh lén chúng ta, mà nội thành lại hỗn loạn.
Nhan Mộ Nhi lo lắng hỏi, Ma tộc đột nhiên xuất hiện, có thể có liên quan đến đại quân thi nhân hay không.
Nói thật, thi nhân đại quân, còn lợi hại hơn cả đại quân Ma tộc.


Dù sao thi nhân đại quân yếu nhất cũng là Kiếm Đế.
Mà thực lực đám ma vật này còn chưa đạt đến Kiếm Đế, bọn chúng nhiều lắm cũng chỉ có thực lực Kiếm Vương.
Mà nhân loại bên này binh lính bình thường chỉ là Kiếm Sĩ, đội trưởng mới có Kiếm Sư, tướng quân mới đến Kiếm Hoàng.


Căn bản không ngăn được bước chân của Ma tộc.
- Thánh Nhân hẳn sẽ có biện pháp.
Dạ Côn cũng muốn nhìn Thánh Nhân sẽ làm như thế nào, hiện tại Thánh Nhân cũng đang đợi. Nếu như không đợi được, nhất định sẽ dùng ra át chủ bài.


Nhưng Dạ Côn cảm giác, Thánh Nhân cáo già chắc chắn sẽ không ra tay...
- Phu quân, đệ đệ, các ngươi vẫn chưa ăn sáng đi, ta đi hâm nóng đồ ăn lại cho các ngươi.
Diệp Ly đứng dậy ôn nhu nói, kỳ thật cũng biết phu quân lo lắng.


Đông Tứ và Đát Từ cũng hiểu lão sư, lúc này hẳn lão sư đang nghĩ, dưới điều kiện ẩn giấu thực lực, làm thế nào mới có thể giải quyết vấn đề.
Lão sư đúng là tự tìm nan đề cho mình, nói thật, mình thử qua mấy lần, cảm giác rất biệt khuất...


Nhưng nếu như vậy có thể tăng cao tu vi, cho dù biệt khuất cũng phải thử một chút xem.
Ở trong trận doanh Ma tộc.
Lều chủ soái.
Kiệt Lạp Đức ngồi trầm tư.
Mà Tạp Nhĩ cùng Bối Nhĩ đứng ở bên cạnh chờ mệnh lệnh mới.
- Bối Nhĩ, ngươi đi thử một chút, nhìn xem thực lực bọn chúng như thế nào.


Kiệt Lạp Đức thấp giọng nói ra.
Bối Nhĩ đã có chút không thể chờ đợi, cung kính nói ra:
- Vâng, tướng quân!
Sau khi Bối Nhĩ đi ra, Tạp Nhĩ cúi đầu tò mò hỏi:
- Tướng quân, tại sao chúng ta phải cẩn thận như thế.


- Còn nhớ vì sao chúng ta thua trận đại chiến kia không, chính là vì không cẩn thận, sai lầm như vậy ngươi còn muốn phạm thêm một lần sao?
- Tướng quân dạy phải, thuộc hạ hồ đồ.
Tạp Nhĩ chắp tay áy náy nói ra.
Kiệt Lạp Đức từ tốn nói:


- Chờ sau khi Bối Nhĩ thăm dò xong liền tiến công, để Thái Kinh phồn vinh bốc cháy lên. Trở thành ngọn đuốc đầu tiên của Ma tộc chúng ta.
- Tướng quân anh minh, đến lúc đó nhất định sẽ được Minh Ma tán dương.


Kiệt Lạp Đức nhẹ gật đầu, nếu như có thể được Minh Ma tán thưởng, vậy cho dù chết cũng đáng giá, dù sao loại thuộc hạ như mình, dưới tay Minh Ma có đến mấy trăm.
Dạ Côn ăn sáng xong liền nghỉ ngơi, Quan Thanh cũng đến rồi.
- Dạ viện trưởng, đã đánh nhau.
- Cái gì?
Dạ Côn kinh hô một tiếng.


- Là đơn đấu, đối phương yêu cầu đơn đấu.
Quan Thanh bổ sung một câu.
Đám người Liệt Cốt nghe thấy là đơn đấu, liền cảm thấy hứng thú, cái khác không thích, chỉ phá lệ yêu thích đơn đấu mà thôi.
- Ta cũng đến xem một chút.


Liệt Cốt khẽ cười nói, trò hay như thế không thể bỏ qua.
Tuyệt Thiên cũng cùng đi theo, Diệp Tử Tử không có lên tiếng, có đi hay không cũng vậy, dù sao Dạ Côn không cho phép mình ra tay.


Bất quá Dạ Côn vẫn căn dặn Đông Tứ và Đát Từ ở nhà bảo vệ các cô gái, dù sao hiện tại loạn như vậy, kẻ xấu rất manh động.
Trên tường thành không chỉ có binh sĩ đứng, mà còn có học viên các học viện lớn ở Thái Kinh, chỉ cần có sức chiến đấu, toàn bộ đều kéo qua phòng thủ.


Dạ Côn vừa mới đi lên, đã nhìn thấy Ma tộc giết một người, lộ ra vẻ tẻ nhạt vô vị, tiện tay ném thi thể vào trong đám ma vật.
Đám ma vật bên dưới lập tức tranh đoạt, chuyện này khiến người trên tường thành nắm thật chặt nắm đấm.
Vừa mới chết trận chính là một vị viện trưởng!