Thái Kinh.
Đông Tứ đã quay trở về
Tại cửa hang trông hai ngày, vẫn không có nhìn thấy sư mẫu ra tới, vì để tránh cho đánh rắn động cỏ, Đát Từ quyết định trở về nói chuyện này cho lão sư nghe.
Bên trong bụi cỏ cạnh nhà xí.
- Lão sư, học sinh có một phát hiện trọng đại.
Đát Từ cung kính nói ra.
Dạ Côn ngáp, còn chưa tỉnh ngủ:
- Chuyện gì, sáng sớm, có phải có tin tức gì rồi hay không?
- Ừm, Mê Vụ Sâm Lâm còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều, mà học sinh phát hiện, phía dưới mặt đất có rất nhiều thi thể, những thi thể này mặc dù không có sinh mệnh đặc thù, nhưng học sinh cảm giác, những thi thể này tựa hồ tiến vào một loại trạng thái chết giả.
Dạ Côn nghe xong cũng thanh tỉnh không ít, đột nhiên nhớ tới cái truyền thuyết kia, chẳng lẽ truyền thuyết là thật? Thế nhưng còn cần chứng thực.
- Làm không tệ, tin tức này quả thật rất trọng yếu.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, Đát Từ rất hữu dụng.
- Thế nhưng học sinh phát hiện một chuyện càng trọng yếu hơn.
- Còn nữa? Chuyện gì?
- Ở bên trong Mê Vụ Sâm Lâm, học sinh cảm giác được một cỗ yêu khí nhàn nhạt, mặc dù ẩn giấu rất tốt, nhưng vẫn là bị học sinh phát hiện, cỗ yêu khí này giấu ở bên trong một cái sơn động.
Dạ Côn thầm nghĩ, đây sẽ không phải chỗ Cổ Sâm Thụ ẩn nấp đấy chứ.
- Này còn không phải trọng điểm, lúc thuộc hạ ở bên ngoài quan sát, phát hiện sư mẫu đến.
Sư mẫu?!!!
Dạ Côn lập tức giật mình.
- Đúng vậy, là Nhan Mộ Nhi sư mẫu.
Dạ Côn trong nháy mắt choáng váng, Mộ Nhi? Thế mà có quan hệ với Cổ Sâm Thụ
Nếu như không phải Cổ Sâm Thụ, vậy còn có thể là yêu gì?
Mặc dù biết Mộ Nhi đến thăm nhũ mẫu là giả, nhưng kết quả này vẫn khiến Dạ Côn khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Dù sao thê tử của mình, thế mà có quan hệ với Yêu tộc! Lần này vội vội vàng vàng trở về, chẳng lẽ là bởi vì mình nâng lên chuyện Mê Vụ Sâm Lâm?
Khó trách mấy ngày nay Mộ Nhi không yên lòng, chắc là phát sầu vì chuyện này.
- Thuộc hạ cảm thấy sư mẫu có thể là yêu, mà trên người khẳng định đeo pháp khí ẩn nấp khí tức, cho nên thuộc hạ mới không có phát hiện.
Vợ của mình lại là Yêu, chuyện này khiến Dạ Côn choáng váng.
Ly Nhi là lão yêu tinh mấy vạn tuổi, mà Mộ Nhi còn là Yêu... thê tử Côn ca ta không có một ai bình thường cả sao...
- Mộ Nhi đâu?
Dạ Côn ngốc ngốc hỏi.
- Sư mẫu còn chưa có đi ra.
Đầu óc Dạ Côn có chút loạn, ban đêm đến cùng mình đã ngủ chung với thứ gì.
Trong đầu không khỏi huyễn tưởng ra bản thể của Mộ Nhi, Hổ Điêu tinh? Kỳ thật Mộ Nhi là loại vô cùng cường tráng kia.
Dạ Côn không dám nghĩ tiếp đi.
- Ta biết rồi.
- Học sinh có nên tiếp tục quan sát không?
- Không cần, mấy ngày nay đã khổ cực, nghỉ ngơi thật tốt đi.
Vẻ mặt Côn ca có chút rực rỡ, yên lặng trở về phòng.
Diệp Ly trên giường tò mò hỏi:
- Phu quân, làm sao vậy?
- Không có gì.
Dạ Côn nhìn thê tử trên giường, trời ạ... thê tử mấy vạn tuổi nũng nịu với mình.
Tranh thủ thời gian bỏ đi ý nghĩ này, huyễn tưởng thê tử mới mười sáu tuổi, vậy Mộ Nhi bao lớn rồi? Yêu có thể tu luyện hóa hình, không có vạn năm là không thể nào.
Côn ca thật là tốt nam a.
Ngày hôm đó mọi người đều cảm thấy Dạ Côn rất kỳ quái, đi ba bước liền thở dài một hơi.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thời gian lại qua ba ngày.
Nhan Mộ Nhi rốt cục trở về.
- Phu quân, ta trở về rồi đây.
Nhan Mộ Nhi đi vào cửa lớn, lớn tiếng hô.
Lúc này mọi người đang ngồi trong đại sảnh ăn tối, Dạ Côn nghe thấy Mộ Nhi trở về, lập tức giật mình.
Kỳ thật trong lòng đang suy nghĩ một vấn đề, nếu như thê tử là Hổ Điêu tinh thì phải làm sao, mặc dù Côn ca không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng Hổ Điêu tinh, thật khó tiếp thụ.
- Tẩu tẩu trở về, đúng lúc đang ăn cơm, nhanh ngồi.
Dạ Tần vẫn rất nhiệt tình, mà Dạ Côn đứng dậy nghênh đón, thế nhưng nụ cười kia thoạt nhìn không được tự nhiên lắm.
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi:
- Phu quân, món ăn tê răng sao? Khó chịu như vậy.
- Không có không có, Mộ Nhi nhanh ngồi, lần này trở về thế nào? Nhũ mẫu có khỏe không.
Dạ Côn tò mò hỏi.
Nhan Mộ Nhi biểu thị, nhũ mẫu biến thành mẹ ruột.
- Ừm, rất tốt, thân thể vẫn còn rất khỏe.
- Vậy thì tốt, ta vốn nên chuẩn bị một chút quà để nàng mang về, chủ quan.
- Không sao, nhũ mẫu ta cũng không thích.
- Côn tẩu, đoạn đường này an toàn chứ, không có đụng phải người xấu chứ?
Nguyên Chẩn quan tâm hỏi.
Nhan Mộ Nhi biểu thị, làm sao có thể đụng phải người xấu, cho dù có, cũng có thể đối phó được.
- Mộ Nhi muội muội ăn nhiều một chút, mấy ngày nay đều gầy.
Diệp Ly gắp thức ăn cho Nhan Mộ Nhi cười nói, rất có mùi vị tỷ tỷ.
Nhan Mộ Nhi dịu dàng cười nói:
- Đa tạ tỷ tỷ.
- Không cần cám ơn."
Dạ Côn làm sao cảm giác, ở giữa hai người bọn họ có một cỗ mùi thuốc súng đây.
Sau khi ăn xong, Dạ Côn đương nhiên dẫn theo thê tử trở về phòng, Dạ Côn vẫn muốn hỏi Mộ Nhi đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
- Ly Nhi, ta có mấy lời muốn nói riêng với Mộ Nhi.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Diệp Ly ngẩn người, cũng không nói gì:
- Được, hai người chậm rãi trò chuyện, ta đi tìm muội muội tâm sự.
Chờ sau khi Diệp Ly đi, Dạ Côn cùng Nhan Mộ Nhi đơn độc ở trong phòng.
Nhan Mộ Nhi có chút khẩn trương, trên đường tới đã nghĩ thông suốt, lần này phải nói hết mọi chuyện cho phu quân nghe.
Hiện tại là thời cơ tốt nhất.
- Phu quân, ta cũng có một chuyện muốn nói vơi ngươi.
Nhan Mộ Nhi nghiêm túc nói.
Dạ Côn ngẩn người:
- Vậy Mộ Nhi nói trước đi.
- Phu quân, ngươi có để ý chuyện nữ hài hơi lớn hơn mình không?
Nhan Mộ Nhi trầm giọng hỏi, vấn đề này cần từ từ hỏi, bằng không chỉ sợ Côn ca một thoáng không chịu đựng nổi.
Nhưng mà hiện tại Dạ Côn đã có chuẩn bị tâm lý.
Huống hồ vấn đề này trước đó cùng Diệp Ly thảo luận qua, hiện tại cũng không có biện pháp, chỉ có thể nói "Có thể tiếp nhận." hơn nữa phạm vi tiếp nhận lên đến cả vạn.
- Vậy thì tốt, phu quân, vậy ngươi có thể tiếp nhận một chuyện khác không?
Nhan Mộ Nhi hỏi lần nữa.
Dạ Côn kỳ thật đã hiểu ý của Mộ Nhi, xem ra Mộ Nhi là đang thẳng thắn.
Hành động này ngược lại khiến Côn Dạ có chút an ủi, Mộ Nhi vẫn rất ngoan.
- Trước tiên nói là chuyện gì đi.
- Kỳ thật phu quân, chúng ta đã quen từ trước.
Nhan Mộ Nhi khẽ cười nói.
Nghe như thế khiến Dạ Côn nghi hoặc vạn phần:
- Đã quen từ trước?
- Đúng vậy, phu quân còn nhớ lúc ngươi mười tuổi, đến Mê Vụ Sâm Lâm không?
- Dĩ nhiên nhớ, trí nhớ khắc rất sâu, nơi đó có một con mèo yêu, đúng là quá ghê tởm, muốn nuốt ta, kết quả gặm gãy răng, hiện tại nghĩ lại liền thấy buồn cười, lần sau nếu như gặp con mèo yêu kia, ta nhất định phải nhìn răng của nó, xem có khỏi hay chưa.
Chỉ thấy Nhan Mộ Nhi há cái miệng nhỏ nhắn ra:
- Phu quân, ngươi nhìn ta răng đã khỏi chưa.
- Rất tốt, rất chỉnh tề, còn rất trắng.
Nói xong Dạ Côn liền cảm giác không thích hợp.
Vì sao thê tử muốn mình xem răng nàng?
Chẳng lẽ!!!
Nói!
Mộ Nhi trước kia bị gãy răng? Quá thảm rồi...