Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 386: Ta Là Diễn Viên Hài Chuyên Nghiệp

Hiện tại cứ cười đi, chờ lúc nữa sẽ để cho các ngươi biết, cái gì gọi là tử vong.
Trong lúc Hồng Mụ muốn động thủ, một cỗ uy áp kinh khủng trấn trụ Hồng Mụ lại.
Cỗ uy áp này đương nhiên đến từ Đông Tứ.
Hồng Mụ lập tức sầm mặt lại, chuyện này sao có thể?


Là ai? Là ai đang tạo uy áp với mình? Tại sao cỗ uy áp này lại mạnh như vậy?
Mình chính là Kiếm Đế!
Người này rõ ràng đã siêu việt Kiếm Đế!!!
Không thể nào! Chuyện này không có khả năng!!!
Dạ Côn có người kinh khủng như vậy tương trợ, tại sao lại không có chút tình báo bào?


Lúc này Hồng Mụ rất không bình tĩnh, cả người bị áp chế lại, mà cỗ uy áp này lại dần dần biến mất.
Phảng phất đang cảnh cáo bà ta.
Hồng Mụ biết nhiệm vụ hôm nay không có hy vọng, có người như thế ở bên cạnh che chở bọn họ, mình căn bản không làm gì được.


Nếu như không có cao thủ kia ở đây, nhất định có thể giết sạch bọn họ.
Hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp rút lui.
Sau đó truyền tin tức này ra ngoài, tình báo về Dạ Côn phải thiết lập lại toàn bộ, lập ra kế hoạch mới đối phó hắn.
Đột nhiên, ngữ khí Hồng Mụ chuyển biến:


- Có thể làm mọi người cười, đây là vinh hạnh của ta.
Hồng Mụ nhìn thấy Dạ Côn nghi ngờ, vội vàng giải thích nói:
- Lần này bản điếm đẩy ra màn kịch ám sát, được rất nhiều khen ngợi.
- Oa, không ngờ Thái Kinh còn có chuyện như thế, thật khiến cho ta được mở rộng tầm mắt.


Nguyên Chẩn cảm thán, ở Thái Kinh nếu như có tiền, thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
- Đại ca, này rất đắt đi.
Dạ Tần rất đau lòng, nguyên bản trong nhà đã thiếu tiền, người còn càng ngày càng nhiều, cảm giác sắp phải đói.
Hồng Mụ nói thẳng:


- Miễn phí, đây là bản điếm muốn thử nghiệm xem hiệu quả có tốt hay không, sự thật chứng minh, màn kịch này vẫn rất thành công.
- Phu quân, đây là do ngươi an bài sao?
Diệp Ly kém chút đã tin.
Dạ Côn lắc đầu:
- Ta còn tưởng rằng là nàng an bài.
- Ta không có an bài.


Hồng Mụ nghe xong không thể bình tĩnh, lập tức nói ra:
- Đây cũng là dụng ý đặc thù của bổn điếm, miễn phí tặng cho ngươi có sinh nhật vào hôm nay, cho kinh hỉ nha.
Diệp Lưu từ tốn nói:
- Lấy mặt nạ xuống.
- Chuyện này không được, đây là quy củ trong tiệm chúng ta.


Hồng Mụ cũng không quản được chuyện khác, chỉ cần có thể chạy, quản chuyện có logic hay không làm gì.
Vừa mới nói xong, Hồng Mụ liền cảm giác uy áp lại tới.
Những người này đang trêu đùa mình! Đáng chết!


Dần dần uy áp lại biến mất, Hồng Mụ có chút thở dốc, nhưng vẫn đưa tay gỡ mặt nạ màu đen xuống.
Dạ Côn cùng Dạ Tần kinh hô một tiếng:
- Hồng Mụ!
Hai người làm sao có thể quên Hồng Mụ, dù sao lần đầu tiên đi hoa lâu, lần đầu tiên gặp tú bà, ấn tượng vô cùng khắc sâu.


- Thật là trùng hợp, đều là người quen.
Hồng Mụ gạt ra nụ cười, bất đắc dĩ nói ra.
Dạ Côn hơi khẽ cau mày:
- Hồng Mụ, ngươi đến đây làm gì?
- Ta đến đây... để bái phỏng các ngươi, dù sao cũng là đồng hương, nôn nóng muốn gặp mặt.
- Bái phỏng đều đến vào giờ Tý sao?


Dạ Tần âm u hỏi, cảm giác Hồng Mụ có vấn đề.
Hồng Mụ cười khẽ một tiếng:
- Kỳ thật đây là tập tục quê hương ta, đây là một loại lễ phép.
- Hừ, ngươi lừa gạt ai đấy.
Tuyệt Thiên lạnh giọng nói ra.
Hồng Mụ cũng không nghĩ nhiều, dùng toàn lực tăng tốc, quay người chạy đi.


Nhưng còn chưa bay được một trượng, cả người Hồng Mụ liền bị đè xuống, nằm trên mặt đất không thể động đậy.
Dạ Côn thở dài, vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Đúng là mất hứng.
- Không sao cả.
Dạ Tần cười cười, không để ở trong lòng, biết tâm ý đại ca là được rồi.


- Xem ra có vài người muốn giết ta, ta phải hỏi Hồng Mụ một chút mới được.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, hôm nay Hồng Mụ đến, giúp cho Dạ Côn có đầu mối.
Manh mối này Dạ Côn không thể vứt bỏ, vất vả lắm mới biết...


Nhưng Dạ Côn cũng không nghĩ tới, người này lại chính là tú bà hoa lâu, ẩn giấu quá sâu.
Sinh nhật đệ đệ, lễ vật thế mà đưa đến chỗ của mình.
Dạ Côn giơ tay lên, mọi người tách ra ngồi ở bên cạnh, Dạ Côn ngồi ở vị trí giữa, Diệp Ly cùng Diệp Lưu đứng ở sau lưng Dạ Côn.
- Dẫn tới.


Dạ Côn trầm giọng nói ra.
Đông Tứ kéo Hồng Mụ tới, thậm chí cầm cố Hồng Mụ lại, không để cho Hồng Mụ tự sát.
Liệt Cốt cùng Diệp Tử Tử nhìn Dạ Côn, đột nhiên phát hiện lúc Dạ Côn nghiêm túc, vẻ mặt có mấy phần giống lão tôn thượng.


Mà Diệp Ly ngược lại không thích Dạ Côn nghiêm túc, nàng vẫn thích Dạ Côn cười đùa không nghiêm túc hơn, đây mới là người nàng thích.
- Tập tục của các ngươi thật đặc biệt, chúng ta cũng đừng nhiều lời, tại sao lại đến nhà ta ám sát, phía sau ngươi còn những người nào?


Dạ Côn nhàn nhạt hỏi, không ngờ sau khi mình hạ bệ Đồng Văn Sơn, lập tức liền bị trả thù, xem ra Hồng Mụ và Đồng Văn Sơn hẳn là cùng một bọn.
Hồng Mụ dĩ nhiên sẽ không nói, nhìn về phía Tử Yên, cầu khẩn nói ra:
- Tử Yên, mau cứu ta.
Tử Yên sững sờ:
- Tại sao ta phải cứu ngươi?


- Tử Yên, ngươi muốn vong ân phụ nghĩa sao? Ngươi không sợ ta báo ngươi ra sao?
Lời của Hồng Mụ khiến mọi người hơi kinh ngạc, Tử Yên là người của Hồng Mụ?
Dạ Côn cảm thấy, hoa lâu là sân nhà của Hồng Mụ, Tử Yên cũng có thể là thủ hạ của Hồng Mụ.


Nếu thật là nhằm vào, Hồng Mụ quả thật có thể xếp Tử Yên vào nhà mình, giám sát hành động của Dạ gia.
Nhưng bây giờ lại có một vấn đề.
Hồng Mụ nói như vậy, không phải sẽ khiến Tử Yên bị bại lộ sao?


Theo Dạ Côn thấy, đám người này rất nghiêm cẩn, cẩn thận trù hoạch nhiều năm như vậy, có thể không bại lộ, tuyệt đối sẽ không bại lộ.
Mà Hồng Mụ... rõ ràng có y giá họa.
Tử Yên nghe Hồng Mụ nói thế cũng rất kích động, đột nhiên đứng dậy:


- Tại sao ngươi lại vu oan cho ta! Là bởi vì ta không kiếm tiền cho ngươi sao?
- Tử Yên, Hồng Mụ đã thê thảm như vậy, ngươi liền giúp Hồng Mụ một chút.
- Đại ca, bà ấy đang vu hãm ta.
Tử Yên hướng phía Dạ Côn nghiêm túc nói.


Dạ Côn ra hiệu Tử Yên ngồi xuống trước, Tử Yên rất là tức giận, hừ lạnh một tiếng ngồi xuống.
- Hồng Mụ, chỉ cần ngươi thành thật khai báo, vẫn có thể sống.
Dạ Côn nghiêm cẩn nói ra.
Hồng Mụ lập tức gật đầu, cầu khẩn nói:


- Được, ta khai, Tử Yên chính là mật thám ta phái đến nhà các ngươi.
Dạ Côn than nhẹ một tiếng, rất bất đắc dĩ, ngươi đây cũng quá rõ ràng đi.
Dạ Tần lạnh giọng nói ra:
- Ngươi đừng vũ nhục nữ nhân của ta! Bằng không đừng trách ta không khách khí.
- Phu quân...


Tử Yên điềm đạm đáng yêu hô.
Dạ Tần hơi kéo Tử Yên, an ủi nàng, người này quá xấu rồi, tùy tiện oan uổng người.
- Ngoại trừ Tử Yên, còn có ai.
Dạ Côn lạnh giọng hỏi, thật tưởng rằng ta là tiểu hài tử à.
- Không có, thật không còn.
Dạ Côn bỗng nhiên nói ra:


- Đệ đệ, dẫn đệ muội về phòng nghỉ ngơi trước đi, còn có Nguyên Chẩn và Phong Điền, các ngươi cũng đi nghỉ trước đi.